Thời gian lại trôi qua sáu ngày, vết thương trên vai Tạ Hoan tuy chưa hoàn toàn khép miệng, nhưng nếu chạy nhảy với biên độ nhỏ một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Hôm đó, lúc Hạ Sơ Lãng hưng phấn chạy tới tìm, Tạ Hoan đang nhàn nhã nằm trên chiếc ghế bành trong viện phơi nắng. Ở trong phòng liền mười ngày, y cảm giác trên người mình sắp mốc meo cả rồi.
“Tạ Hoan, dưỡng thương thế nào rồi?” Hạ Sơ Lãng ung dung ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, chẳng hề câu nệ mà cầm lấy tách trà trên bàn đá tự rót cho mình, rồi uống một hơi cạn sạch.
Lúc Tạ Hoan bị thương hắn cũng đã đến thăm, nghe nói y không nguy hiểm đến tính mạng, cộng thêm việc ở thao trường bận rộn nên sau đó không có thời gian tới thăm nữa.
“Sắp khỏi rồi, giờ có thể chạy có thể nhảy.” Tạ Hoan nói, “Ta vốn đã định trở về Hình Bộ nhậm chức, nhưng Tiết Thời Yển lại không đồng ý, khiến ta bây giờ ngày nào cũng buồn chán đến chết.”
Dạo gần đây Tiết Thời Yển ban ngày rất ít khi ở trong phủ, không biết có phải đang điều tra mối liên hệ giữa Thái sư phủ và vụ án Ngũ Thạch Tán hay không, chỉ đến bữa tối mới trở về. Sau khi cùng Tạ Hoan ăn cơm, nói vài câu rồi lại vội vàng rời đi.
Tạ Hoan vốn tính tình hiếu động, bây giờ bị ép nằm liệt trên giường, cho dù cả ngày đọc du ký, tạp thư cũng cảm thấy sắp không chịu nổi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play