“Tạ Hoan, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh đến vậy.” Nam tử bật cười trầm thấp, trong con hẻm tối tĩnh lặng nghe càng thêm rợn người, “Nhưng đây có lẽ cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Câu cuối cùng ẩn chứa ác ý, Tạ Hoan khẽ nhíu mày.
Giọng nói của kẻ này nghe có chút quen tai, ánh mắt y dừng trên đôi mắt hung quang của gã, Tạ Hoan sững người, vạch trần thân phận của kẻ đó: “Cố Tuyên?”
Dường như không ngờ trong tình cảnh này mà Tạ Hoan vẫn nhận ra mình, Cố Tuyên ngẩn người, rồi phá lên cười ha hả: “Không tệ, không ngờ ngươi vẫn nhận ra ta. Cũng tốt, trước khi chết ngươi cũng nên biết là ai đã tiễn ngươi một đoạn đường xuống gặp Diêm Vương, để khỏi phải chết mà không nhắm mắt.”
Cả nhà Cố Tuyên không phải đã bị lưu đày rồi sao? Sao hắn còn ở kinh thành?
Tạ Hoan vừa suy tính, vừa cãi lại: “Cố Tuyên, cái tật khoác lác của ngươi sao vẫn chưa đổi vậy? Hồi ở Quốc Tử Giám, có lần nào ngươi không bị ta đánh cho khóc thét lên. Ngươi mà đòi tiễn ta đi gặp Diêm Vương à, một tên đào phạm như ngươi mới nên đi gặp Diêm Vương thì có.”
Đối với những tội phạm vượt ngục như Cố Tuyên, ở Đại Mân một khi bị bắt sẽ bị xử tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play