Trở lại Tạ phủ, khi đi qua dãy hành lang uốn khúc, Tạ Hoan hỏi Tạ Tô: “Doãn Khoan đó là người thế nào? Sao mẫu thân ngay cả gia cảnh người ta cũng chưa hỏi rõ mà đã dám để huynh đi gặp mặt gã?”
Tạ Tô uể oải đáp: “Còn có thể vì sao nữa, Doãn Khoan đó chính là cháu ngoại của Định Viễn Hầu. Mẫu thân vừa biết Doãn Khoan có ý với mối hôn sự này, chỉ hận không thể gói ghém ta lại rồi ném đi cho xong.”
Định Viễn Hầu?
Tạ Hoan thầm nghĩ, tuy vị Định Viễn Hầu này chỉ là tập tước, nhưng tổ tiên có công lao hiển hách, bên ngoài vẫn luôn tự cho mình cao hơn người khác một bậc. Nếu Tạ gia kết thông gia với họ, xem như là Tạ gia trèo cao. Nhưng tại sao Định Viễn Hầu lại chủ động tìm đến Tạ phủ, một gia đình mà trước đây họ chẳng thèm để vào mắt, để liên hôn?
Chuyện này tính thế nào cũng là Tạ phủ được lợi.
Nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, Tạ Hoan lắc lắc đầu, dặn dò: “Dù sao đi nữa, Doãn Khoan đó không phải là người có thể phó thác cả đời, huynh phải mau chóng từ chối mẫu thân chuyện này.”
“Biết rồi,” Tạ Tô kéo dài giọng, lẩm bẩm: “Đệ cứ chờ xem, huynh mà nói với mẫu thân, đệ tin không, bà ấy lại nổi giận cho mà xem.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play