Giọng Mộ Văn quá lớn, Tạ Hoan sợ kinh động đến người khác, định đưa tay bịt miệng hắn lại, nhưng nhìn gương mặt dính đầy dầu mỡ cáu bẩn kia lại không nỡ ra tay, đành phải cúi người xuống, thì thầm: “Mộ công tử, đừng khóc nữa. Lát nữa sẽ kinh động người khác, chúng ta sẽ bị phát hiện mất.”
Nghe Tạ Hoan nói vậy, Mộ Văn liền nín bặt, nhưng hai hàng nước mắt trong veo cứ thế lã chã tuôn rơi, in hằn hai vệt sạch sẽ trên gương mặt lem luốc.
Cả người Mộ Văn bị trói, không có tay để che miệng, chỉ đành tủi thân “vâng” một tiếng.
Tạ Hoan thấy hắn ngoan ngoãn phối hợp, liền vội cởi trói cho Mộ Văn, rồi vác Cố Nguyên đang ngất trên đất lên vai, đi nhanh ra cửa. Mộ Văn khổ sở chau mày, líu ríu bước nhanh theo sau.
Bên ngoài, Tiết Thời Yển đang canh chừng để phòng có người phát hiện.
Thấy Tạ Hoan ra tới, Tiết Thời Yển liền đưa tay đỡ lấy Cố Nguyên trên vai y. Cả hai ăn ý quay về căn phòng bên cạnh, sau khi đóng chặt cửa, Tiết Thời Yển hỏi: “Không sao chứ?”
Tạ Hoan lắc đầu, rồi quay sang nói với Mộ Văn ở phía sau: “Mộ công tử, đây là Dục Vương điện hạ. Chuyến này chúng ta đến đây để tra án, e là phải phiền công tử ở lại đây nghỉ ngơi một lát, tối muộn một chút mới có thể đưa ngươi về được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT