Sau khi tan học, các phụ huynh ùa vào đón con. Tống Mạn Thanh vừa thấy cha mình với vẻ mặt u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái đi vì sợ. Cô biết sự thể hiện tệ hại của mình vừa rồi đã bị cha nghe thấy.
Ông Tống luôn rất coi trọng việc giáo dục và bồi dưỡng con gái, đặt nhiều kỳ vọng và yêu cầu nghiêm khắc. Hễ có chút không tốt, ông sẽ mắng.
"Chào cô Vu." Ông Tống vẫn gượng ra một nụ cười xã giao, lịch thiệp để chào cô giáo. “Con bé Mạn Thanh này hơi dở, sau này xin cô chỉ dạy thêm cho nó.”
"Anh nói quá rồi." Vu Tĩnh cũng biết rằng màn trình diễn quá xuất sắc của Chung Tú đã gây áp lực cho Tống Mạn Thanh, dẫn đến việc cô bé vốn có trình độ không tồi lại thể hiện bất thường. Cô an ủi: “Về nhà cứ luyện tập thêm. Đàn không tốt một lần cũng không sao, quan trọng nhất là phải có tâm lý vững vàng.”
Tống Mạn Thanh quả thật rất giỏi, nhưng không thể so sánh với thiên phú âm nhạc mà Chung Tú sở hữu. Trong lĩnh vực nghệ thuật, tài năng thường quyết định tất cả. Vu Tĩnh đã từng học ở trường âm nhạc cấp tỉnh, cô đã được chứng kiến khoảng cách giữa một thiên tài thực thụ và một học sinh giỏi bình thường.
Cô Vu cũng hy vọng Tống Mạn Thanh đừng quá chấp niệm vào việc so bì với Chung Tú, hãy giữ vững tâm lý. Nếu khổ luyện, sau này cô bé cũng sẽ có thành tựu trên con đường âm nhạc.
"Đây chắc là học trò cưng của cô rồi." Ông Tống nhìn về phía A Lạc đứng cạnh cô giáo. “Vài lần rồi đều vượt qua con bé Mạn Thanh nhà tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play