Lê Tiêu Tiêu ngây người: “Hả?”
Hả???
Không phải, ai tung tin đồn này vậy, thật quá vô lý, một người ở Tinh phủ như cô làm gì có tóc vàng, hơn nữa người bình thường sẽ không phát sáng, các anh tỉnh táo lại đi!
Cô biết ngay là đám người vây xem kia không đáng tin, sao lại dám nói bừa như vậy chứ!
Lê Tiêu Tiêu chỉ thấy máu dồn lên mặt, á á á cứu mạng, cô lớn tiếng nói: “Chúng ta! Vẫn nên làm việc đi, làm xong sớm thì xong sớm!”
Anh lính cầm lấy cái nia bắt đầu đóng bao thóc, mười mấy người cùng nhau cố gắng, cuối cùng cũng chuyển hết thóc trước khi mặt trời lặn, chỉ còn lại sáu bao thóc cuối cùng, làm thế nào cũng không nhét lên xe tải nhỏ được, đành phải bất lực từ bỏ.
Cường Tử cầm máy tính cộng số lượng thống kê lại, giọng Đông Bắc bật ra: “Trời ơi hai nghìn ba trăm hai mươi mốt cân, cộng thêm sáu bao này là ba trăm cân, vậy là khoảng hai nghìn sáu trăm cân, đất của cô đúng là năng suất cao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play