Cô không hiểu về cái này, dù sao nhìn thấy sáo của anh Mặc làm cũng thấy đẹp, bề mặt nhẵn nhụi, các đốt sáo rõ ràng rất đẹp, mà ở đây đẹp thì đồng nghĩa với tốt, âm sắc thổi ra cô cũng thấy hay.
Có lần Lê Tiêu Tiêu làm việc cùng chú Lý, rảnh rỗi buồn chán nên tháo sáo xuống thổi, cô không biết giai điệu nào, chơi nhiều ngày như vậy, nhiều nhất chỉ có thể thổi cho sáo kêu, thổi từng lỗ từng lỗ, không để ý đến vẻ mặt nghiêm túc của sư phụ Lý sau khi tiếng sáo vang lên.
Đợi cô thổi hết tất cả các lỗ, sư phụ Lý mới lên tiếng: “Âm sắc này đẹp, trong trẻo du dương, hay.”
Sư phụ Lý nhìn Tiêu Tiêu và cây sáo mà cô coi như đồ chơi, mặc dù đây là con gái mà ông ấy nhận định nhưng cũng phải nói rằng cây sáo này theo Tiêu Tiêu thì hơi phí, không thổi ra được giai điệu nhưng nghĩ lại thì sáo vốn là để chơi, thổi được hay không cũng là chơi, con gái nhỏ của ông ấy chơi thế nào cũng được.
“Trần tiên sinh làm à?”
Lê Tiêu Tiêu nhỏ giọng ừ một tiếng.
Sư phụ Lý lại nhìn Tiêu Tiêu một cái, thấy trên mặt cô hơi ửng hồng, lại thấy hơi ngọt ngào, ông ấy bĩu môi, nghĩ thầm tuổi trẻ thật tốt, nhắc đến tên người mình thích cũng có thể nở nụ cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play