Đáng ghét!
Nếu không phải hôm nay đội thi công đến đào đường, ầm ĩ cả lên thì cô đã sớm chú ý đến sự bất thường này rồi.
Lê Tiêu Tiêu khựng lại, khoan đã, hôm nay đội thi công đến đào đường vốn đã rất bất thường, không phải là bọn chúng hợp tác với nhau, bày ra trận mê hồn đấy chứ.
Nhà họ Lý ở ngay phòng đối diện cô, Lê Tiêu Tiêu nhớ là người ngủ ở cửa là Như Như, cô khẽ gõ cửa gọi tên Như Như, đợi nghe thấy tiếng động bên trong mới nói: “Suỵt, đừng lên tiếng và bật đèn, ra mở cửa.”
Tuy Như Như còn nhỏ nhưng vẫn luôn nghe lời Lê Tiêu Tiêu, lặng lẽ mở cửa, cũng không lên tiếng, đôi mắt to nhìn Lê Tiêu Tiêu.
Cô bé này thật thông minh, làm còn tốt hơn cả lời cô nói, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của Như Như, thật đáng tin, cô tiến lại gần cô bé: “Em gọi cha em, chị gọi chú Lý, nhớ dặn họ đừng lên tiếng.”
Như Như gật đầu, nhón chân đi về phía cha mình, đẩy mạnh người, Lý Bác ngủ sy như chết không có động tĩnh gì, Như Như thấy chị đã gọi ông nội dậy, cô bé sốt ruột, giơ tay đánh cha mình một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT