Vương Giai Giai tiếp tục phàn nàn: “Đừng giả vờ không nghe thấy chứ, cái này dễ nuôi lắm, phơi nắng nhiều, tưới nước ít, đợi đến khi đất khô hoàn toàn thì tưới đẫm nước, đừng tưới hàng ngày.”
Lê Tiêu Tiêu ghi nhớ cẩn thận: “Biết rồi, còn gì nữa không?”
Vương Giai Giai: “Đã bảo là đừng có phớt lờ lời của tôi mà, lá rụng xuống đặt trên đất còn có thể mọc ra một cây mới, còn những thứ khác thì tôi không rõ.”
Lê Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào cây mọng nước nhỏ tròn tròn xanh xanh, mắt lấp lánh: “Hóa ra là sinh sản theo cách này sao? Đơn giản quá, tôi chắc chắn có thể trồng tốt.”
Vương Giai Giai không muốn nói chuyện với cô nữa, dù sao thì trừ những lời Lê Tiêu Tiêu muốn nghe, còn lại cô đều không nghe lọt.
Mặc dù đã chỉ trích Lê Tiêu Tiêu rất nặng nề nhưng Vương Giai Giai vẫn giúp cô đi cảm ơn, Lê Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh lính, mang theo sự bỡ ngỡ đặc trưng của tuổi mười tám nên nghe rất chân thành.
Cô sờ mũi bỏ đi, trực tiếp cảm ơn thì quá xấu hổ, cô không muốn nói, để người mặt dày như Giai Nhi nói mới hợp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play