Người như Lê Tiêu Tiêu không cần đến hắn ta nhưng sau này không biết chừng hắn ta sẽ có chỗ nào đó phải cầu xin Lê Tiêu Tiêu.
Người phụ nữ phụ trách đăng ký vừa làm việc vừa chú ý đến cảnh này, đáy mắt thoáng qua sự phức tạp, cô ta và Vương Hương với Lê Tiêu Tiêu chênh lệch quá xa, lúc đầu là những người ở cùng một phòng ký túc xá trong căn cứ ngầm, không ngờ tạo hóa cuối cùng lại chênh lệch lớn như vậy.
Chu Linh cũng thở dài, trước kia ở căn cứ ngầm cô ta có thể sẽ không phục, muốn so sánh với Lê Tiêu Tiêu, tìm mọi cách để đè Lê Tiêu Tiêu xuống nhưng bây giờ giữa bọn họ là sự khác biệt một trời một vực, cô ta nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy, khoảng cách lớn đến mức khiến người ta bất lực.
Hiện thực giống như nằm mơ vậy.
Chu Linh tưởng rằng mình sẽ không cam lòng, kết quả phát hiện ngoài ý muốn là lòng cô ta rất bình tĩnh, cô ta nhìn sang người tiếp theo: “Xin chào, anh muốn xin bao nhiêu hạt giống?”
Lê Tiêu Tiêu muốn ra khỏi doanh trại tuần tra nhưng phát hiện không ra được, người đi vào quá đông, cô vừa bước ra một bước, đã bị người ta kẹp lại đưa về.
“Phải ra ngoài thế nào đây?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT