Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Lê Tiêu Tiêu có cảm giác kỳ lạ như đấm vào bông nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng, nếu cô là nhóm người đó thì cô cũng sẽ chạy, chẳng lẽ thật sự chạy đến vá lốp cho họ, để lộ mặt cho họ xem à, sợ doanh trại tuần tra không tìm được đến cửa sao?
Sở Hằng lấy dụng cụ và kích nâng từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị thay lốp cho xe bán tải, may mà chỉ nổ một bánh xe, trên xe bán tải có lốp dự phòng, thay vào là có thể đi được.
Cô định xuống xe thì bị Sở Hằng ngăn lại: “Cô Lê cứ ngồi trên xe đi, dưới đất có thể còn vật cứng sắc nhọn, trời tối không nhìn rõ, tránh bị đâm vào chân.”
Lê Tiêu Tiêu nghe anh ta nói vậy thì không xuống xe nữa, nếu thật sự đâm vào chân thì đau là một chuyện, trời biết nhóm người đó đã vứt thứ gì, nếu là đinh sắt gỉ thì đúng là hết cíu nổi, tự dưng bị lây nhiễm vi khuẩn không rõ tên.
“Anh cẩn thận nhé!”
Mặc dù không xuống xe nhưng cô vẫn lấy đèn pin từ trong hệ thống ba lô ra, thò người ra giúp Sở Hằng chiếu sáng, chủ yếu là quét qua mặt đất nơi anh ta bước chân, tránh để Sở Hằng thật sự dẫm phải vật sắc nhọn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play