Cô không nhịn được sờ bụng gà con, lông của chúng thật sự rất xốp, ấn một cái là lún ngay, lại đi gãi đầu nó, bị quấy rầy liên tục, gà con khó khăn mở một mắt nhưng có vẻ rất buồn ngủ, một lát sau lại nhắm mắt.
Lê Tiêu Tiêu ấn vào bụng gà con, cảm nhận nhịp tim đều đặn dưới tay, cảm giác này thật kỳ diệu, một bên là mùa thu hiu quạnh, thậm chí vừa mới đây thôi còn có người suy sụp ở trước mặt cô rồi lại cố gắng gượng dậy tinh thần tiếp tục sống, nhưng chưa đầy một phút sau, Hàn Võ Đông đã mang đến cho cô một giỏ sự sống nhỏ bé.
Sau sự thất vọng luôn có hy vọng mới, có lẽ đó chính là cuộc sống.
Lê Tiêu Tiêu nhìn gà con đang ngủ dưới tay mình, trong lòng mềm nhũn: “Ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, đáng tiếc là không…”
Cô vốn định nói không gặp thời, vừa thiếu nước vừa giảm nhiệt nhưng thấy lời này hơi mất tinh thần nên không nói ra.
“Đi thôi, chúng ta đi trả nốt tiền.”
Hàn Võ Đông chỉ chờ câu này, vui vẻ cõng khoai lang, cũng không quên lấy túi nước của mình nhưng không lấy giỏ mây, coi như tặng cho cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play