Hoa Hoa không thể đứng trong tán cây để tránh nắng, bị nắng chiếu đến không chịu nổi nên không thích ở trên cây việt quất.
Lê Tiêu Tiêu thấy thế này không được, vừa khéo nhìn thấy mấy con chó nhà mình, liền vẫy tay gọi chúng, bảo chúng canh giữ ở đây vào ban ngày.
Chó không giống chim ưng biển, chúng có thể trốn ở chỗ râm mát trên mặt đất, không lo bị nắng chiếu, thêm vào đó ban ngày cũng không có nhiều việc phải làm, dùng để canh cây việt quất là vừa khéo.
Đại Hoàng rốt cuộc vẫn còn nhỏ, tính tình hiếu động, không thích ở một chỗ, chưa được bao lâu đã muốn rời khỏi cây việt quất, sang bên kia quốc lộ tìm Như Như chơi, kết quả vừa bước ra đã bị Hạo Hạo gầm gọi về, còn bị anh em của nó là Nhị Hắc tát cho một cái bạt tai.
Tát cho mặt chó đầy vẻ nghi ngờ, tròng mắt cũng lồi ra, khiến Lê Tiêu Tiêu thấy buồn cười, xoa xoa đầu nó: “Không được đi đâu, phải giúp chị trông việt quất, đừng để chim ăn mất.”
Đại Hoàng kêu lên một tiếng dài, có vẻ như đang đồng ý với lời cô, nằm xuống gối đầu lên chân trước, cũng không chạy ra ngoài nữa, thật sự đã thay đổi hẳn, bắt đầu canh giữ cây việt quất.
Lê Tiêu Tiêu thấy nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy, liền nghĩ cách cho Đại Hoàng: “Hàng rào cây việt quất cũng không dài, chỉ cần để lại một con là được, các em có thể thay phiên nhau canh gác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play