Sau đó Giang Hoằng Khoát lại đi một vòng trong chuồng cừu: “Cô có thể lấy một ít hạt cỏ linh lăng rắc ở đây, chúng đều là những loại cỏ chăn nuôi rất dễ sống, không cần chăm sóc, vừa có thể làm đồ ăn vặt cho cừu, vừa có thể ức chế cỏ dại mọc um tùm.”
Lê Tiêu Tiêu thấy đề nghị này của anh ta rất hay, lập tức hỏi: “Giang tiên sinh biết ở đâu có cỏ linh lăng không?”
Giang Hoằng Khoát chỉ chỉ phía sau, Lê Tiêu Tiêu quay đầu lại, phát hiện Cường Tử đang đi tới: “Anh gọi điện lâu thật.”
Cường Tử ậm ừ: “Nói thêm vài chuyện khác, đúng rồi, mấy ngày nữa đội khai hoang của huyện Y sẽ chuyển sang huyện N, cô có gì cần mang về không?”
Lê Tiêu Tiêu nghĩ đến một đống địa chỉ của mình, trong đó trại chăn nuôi lợn mà cô thích nhất đã được khám phá, những nơi còn lại khả năng có gia súc không lớn, ở đây họ thích nuôi dê núi hơn, chưa thấy mấy người nuôi cừu, lần này cũng là may mắn, lần sau phỏng chừng không có vận may này.
Đã khám phá và lấy hết những thứ quan trọng, những thứ nhỏ nhặt này thì giao cho doanh trại tuần tra tìm giúp, có lợi thì chia nhau.
“Tôi có chuyện muốn hợp tác với anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play