Tô Tình nhận lời: “Ông cứ yên tâm, tôi còn ở đây, sẽ không để thú biến dị làm hại cô ấy.”
Cuối cùng, sư phụ Lý dắt Như Như, dẫn theo Lý Bác, ba bước ngoái đầu một cái rời đi, còn lại Trần Mặc, Lê Tiêu Tiêu và Tô Tình tiếp tục đi về phía suối.
Đợi khi đi ra khỏi rừng thông, đối mặt với bãi cát ven suối mọc đầy lau sậy, tầm nhìn đã rõ ràng, sương mù vốn cách dòng suối ba km đã mở rộng đến cách dòng suối hai km và đám sương mù xám trắng đó vẫn không ngừng nuốt chửng khu rừng rậm còn lại,
Cảm giác đó giống như một con quái thú tham lam, không ngừng dùng cái miệng khổng lồ nuốt chửng thế giới, mặc dù tốc độ không nhanh lắm nhưng cảm giác áp bức không thể ngăn cản đó khiến người ta tuyệt vọng.
Tiếng chuông điện thoại reo gấp, Lê Tiêu Tiêu nghe máy, đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Vương Giai Giai: “Tiêu Tiêu đi mau, chúng tôi đã đến rồi, mau đi đi.”
Lê Tiêu Tiêu không nói gì.
Vương Giai Giai hét lớn: “Lê Tiêu Tiêu! Tỉnh táo lại đi, trang trại mất rồi có thể xây lại, người mất rồi mới thực sự mất hết, nghĩ đến chú Lý và những người khác đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play