Cô nghe xong không dám nghĩ kỹ, vết thương đó đối với một đứa trẻ và gia đình nó lớn đến mức nào, chỉ có thể nói may mắn là không bị thương vào mắt.
Lê Tiêu Tiêu đã có nhận thức mới về sự hung dữ của loài chuột, cô nhớ lại trước đây từng nhìn thấy một số xác chim non không đầu bên đường, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là do lũ chuột gây ra: “Chuyện rắn hoa cải này, thật ra là chuyện tốt.”
Lần này, tuy Vương Giai Giai bị hành cho lao lực nhưng cũng phải thừa nhận lời cô nói rất có lý: “Đúng là vậy, sau này còn có rắn đến nữa, cứ bảo với mấy anh lính canh cổng, để họ trực tiếp đưa đến nông trại Trà Sơn, mới có hai con rắn mà lũ chuột đã không đủ ăn rồi.”
Lê Tiêu Tiêu chợt nghĩ đến một vấn đề: “Được thì được, dù sao tôi cũng không phiền phức gì, nhưng anh chắc chứ? Đằng sau mấy con rắn này là cả một tổ tông chống lưng đó, bây giờ anh cần chúng ăn chuột, cung phụng còn không hết, đợi khi nào vấn nạn chuột được giải quyết rồi, thức ăn cho đám rắn này phải tính sao?”
“Đừng nói là trả về chỗ cũ, qua cầu rút ván, con rắn tổ tông đó không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Giọng Vương Giai Giai nghiêm túc: “Mấy chuyện cô nói chúng tôi cũng đã bàn bạc rồi, sau khi giải quyết xong nạn chuột ở nông trại Trà Sơn thì còn nông trại Đông Sơn, nông trại Tây Sơn nữa, ăn hết chuột của các đơn vị anh em, còn có cả thành phố bên cạnh nữa, rắn hoa cải có đến thêm bao nhiêu cũng không sợ, còn có thể đi kiếm thêm thu nhập nữa.”
Lê Tiêu Tiêu nghe xong, phải thốt lên là thiên tài kinh doanh, đến cả rắn cũng có thể vặt lông được, so với doanh trại tuần tra, cô còn non và xanh lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT