"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm," Sư phụ Lý giải thích, “Nhà tôi nghèo, không mua nổi máy cán bông, mẹ tôi toàn phải mượn máy nhà khác để dùng, sau này điều kiện khá hơn, đều là thuê thợ kéo bông, bản thân tôi cũng chưa từng làm qua.”
Nghe xong cô cũng không thất vọng, có thể hiểu được cái này dùng để làm gì, suy ngược vấn đề nghiên cứu một chút, biết đâu lại có thể hiểu được cái này dùng như thế nào, nếu thực sự không được thì cô còn có doanh trại tuần tra vạn năng, quốc gia ba ba nhất định có thể giúp cô tìm được nhân tài chuyên nghiệp, đến lúc đó tranh thủ học hỏi thêm cách dệt vải.
Máy cán bông nhìn thì có vẻ đơn giản, cô cảm thấy vẫn có thể nghiên cứu được, còn máy dệt phức tạp như vậy, cô cảm thấy bản thân không thể nào nghiên cứu ra được.
Sư phụ Lý quan sát hai cái máy hồi lâu, sau đó mới hài lòng rời đi, ông ấy cũng không hỏi Tiêu Tiêu hai cái máy này từ đâu ra, dù sao cũng không ảnh hưởng gì, dùng được là tốt rồi, ông ấy đi theo hưởng ké, lo lắng nhiều như vậy làm gì.
Lê Tiêu Tiêu cảm thấy ống quần bị ai đó nắm lấy, cúi đầu xuống thì bắt gặp ánh mắt tò mò của Như Như, cô bèn nói: “Đây là máy dệt vải, có thể làm quần áo đẹp cho Như Như.”
Nghe đến quần áo đẹp, mắt cô bé sáng lên, cô bé xoay một vòng, chiếc váy voan hồng nhạt trên người cũng theo đó bay bay: “Có đẹp bằng cái này của em không?”
Lý Bác đi tới, nhìn thấy con gái như vậy thì rất ngứa mắt: “Con bé này chỉ giỏi làm dáng, từ lúc từ chợ về liền thay chiếc váy mới, cả ngày xoay tám trăm vòng cũng không thấy chóng mặt, đúng là đồ mặt dày.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play