“Tiêu Tiêu à, tôi mang Mithril mà cô cần đến rồi nè—”
Lê Tiêu Tiêu còn đang ăn cơm ở nhà bếp thì đã nghe thấy giọng nói oang oang của Vương Giai Giai, những người khác bên cạnh bàn ăn đồng loạt nhìn về phía cô.
Cái này…
Vốn dĩ chẳng có cảm giác gì, nhưng bị Vương Giai Giai gọi như vậy, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ hơn cả việc bị mất nick name, mặt cô đỏ bừng, vừa muốn giải thích mình không phải là đứa trẻ trâu, vừa lại cảm thấy mở miệng như vậy chẳng khác nào "vàng mười đã giấu trong nhà, có tìm mỏi mắt cũng không ra", nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
Mọi người nhìn cô đều hoàn hồn, sư phụ Lý nhìn chậu hoa nhỏ trên bàn: “Ừm, nên tưới nước rồi.”
Nói xong liền bưng cả chậu hoa nhỏ đi, Lý Bác xoa xoa cánh tay bị thương của mình: “Ừm, nên thay thuốc rồi.”
Nói xong cũng bỏ đi, chỉ còn lại Như Như chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT