Không chỉ có con ếch bị kẹp chặt số phận cả thân mình trên tay, những con ếch khác trong bao cũng béo như vậy.
Vương Giai Giai mở ra chín cái bao còn lại nhìn vào bên trong, buộc chặt miệng bao lại, lấy ra một cái cân: “Chúng ta tính theo cân, một cân đổi lấy tám cân rưỡi bột khoai lang, bao da rắn thì tôi không trừ bì đâu.”
Chỉ đổi được tám cân rưỡi thôi sao, rẻ hơn chín cân lúc mua rồi.
Lê Tiêu Tiêu nghĩ lại cũng hiểu, Tinh phủ tự mình làm một trang trại nuôi ếch lớn, ngay gần trang trại của cô, thứ này nhiều hơn thì chắc chắn không đáng giá.
Bây giờ chỉ giảm có nửa cân, ếch con nhà cô cũng đã lớn, chắc bên Tinh phủ cũng vậy, thêm vào đó thức ăn như châu chấu giảm, chẳng mấy chốc sẽ có một lượng lớn ếch được bán ra thị trường, sau đó giá cả chắc chắn sẽ tiếp tục giảm.
Vẫn là bán sớm đi thì hơn, hơn nữa mấy con ếch này giúp cô ăn hết bấy nhiêu châu chấu, giảm bớt thiệt hại cho hoa màu, nói chung là cô vẫn có lời.
Lê Tiêu Tiêu nói: “Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play