Trần Mặc tiếp tục nói: “Lúc đó anh rất khó chịu, rất bực bội, muốn giết sạch tất cả mọi người, trước mắt là một mảnh đỏ rực, muốn cào nát lồng ngực, móc trái tim mình ra.”
Lê Tiêu Tiêu nghe lời nói bình tĩnh của anh, nhưng lại như nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm lúc đó.
Cô nhớ tới người mà mình đã gặp trong căn nhà gỗ nhỏ trước đó, người đó không kịp trốn vào trong nhà, bị ánh sáng trăng đỏ chiếu vào rồi biến dị, bên tai cô lại vang lên tiếng gào thét đau đớn dày vò của người đó, trong lòng đột nhiên vô cùng sợ hãi, trước mắt dường như thật sự có một trái tim đỏ như máu đang đập.
Trần Mặc nắm lấy tay cô, đặt lên trái tim mình: “Tiêu Tiêu hít thở đi, không sao rồi, đã qua rồi.”
Lê Tiêu Tiêu cảm nhận trái tim đang đập dưới lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại, cô hiểu tại sao anh Mặc lại chần chừ mãi không nói, đoạn ký ức này quá đau khổ, để anh nói ra, chẳng khác nào nếm lại nỗi thống khổ đó một lần nữa, “Em...”
Em không nghe nữa, anh đừng nói nữa.
Trần Mặc cười cười: “Anh đã khống chế được rồi, đợi khi cơn xúc động này qua đi, anh đã thành dị năng giả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play