Người phụ nữ vẫn coi như không nghe thấy, con trai cô ta cất giọng khó nghe nói: “Phiền chết đi được, nói mãi, nói mãi, cho dù đây là chỗ của mày thì đã sao nào, đồ nhà quê!”
Như Như có chút lúng túng, lúc này cô bé cảm thấy có người đi tới, là Trần Mặc.
Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn sang phía này, đứa trẻ đang hống hách bỗng im bặt, chui tọt ra sau lưng mẹ nó, người phụ nữ giả vờ trò chuyện cũng không giả được nữa, trên trán toát ra mồ hôi hột, cuối cùng người đàn ông dưới trướng cô ta vội vàng chạy tới, bê giỏ đồ đang chiếm chỗ của bọn họ đi.
Người phụ nữ kia cũng không lên tiếng, đợi người đàn ông đáng sợ kia bỏ đi, không còn chú ý đến bên này nữa, cô ta mới nhỏ giọng mắng: “Dọa chết người ta, chẳng qua là chiếm một chút đất, hung dữ như vậy làm gì, tên nhà nghèo bị bệnh à.”
Đứa con trai của cô ta cũng hùa theo: “Đúng là đồ nhà nghèo, đồ nhà nghèo, đồ nhà nghèo ngu ngốc!”
Vì vậy, khi Lê Tiêu Tiêu đến, cô cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cô nên cô mặc kệ, chẳng phải là hai mẹ con ở quầy hàng bên cạnh vừa rồi cùng nhau mua bánh kếp trứng sao, sao biểu cảm của họ lại kỳ lạ như vậy, đỏ đỏ xanh xanh, sau khi chạm mắt với cô thì mặt đỏ bừng lên?
Mình có làm gì họ đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play