Nếu biết anh ta nghĩ như vậy, Lê Tiêu Tiêu nhất định sẽ cười Lý Bác lo bò trắng răng, ý thức tự quản lý của Như Như rất tốt, nhìn đám chó với gà vịt mà Như Như nuôi kìa, con nào con nấy đều ngoan ngoãn, nghe lời, làm sao có thể chiều chuộng một cái là sinh hư được.
Cô dẫn cô bé đi thay một bộ quần áo đẹp nhất, đó là một chiếc váy màu xanh nhạt, có thể thấy Như Như rất thích và rất quý trọng nó, nhưng cho dù vậy, chiếc váy này cũng đã cũ lắm rồi, màu sắc bạc phếch, mặc trên người cô bé trông hơi chật chội.
Vào nội thành nhất định phải mua cho Như Như hai bộ quần áo mới.
Cô nắm tay cô bé, thuận miệng hỏi: “Em thích màu gì?”
Như Như liền nói: “Em thích màu xanh lá cây, màu hồng, màu xanh da trời, em không thích màu trắng màu đen, em thích màu sắc sặc sỡ.”
Màu sắc yêu thích cũng nhiều đấy chứ, như vậy chắc cũng dễ chọn quần áo.
Lê Tiêu Tiêu ôm cô bé ngồi ở yên sau xe đạp, một tay ôm Như Như, một tay đặt trên eo Trần Mặc, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới ngón tay siết chặt, xe đạp bắt đầu lăn bánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play