Lê Tiêu Tiêu phấn khích chuẩn bị mở rộng vườn cây ăn quả, lúc cô rời đi quả dâu tằm mới chỉ to bằng móng tay, với tốc độ sinh trưởng của cây dâu tằm, chẳng mấy chốc cô có thể ăn dâu tằm rồi, nghĩ thôi đã thấy sướng.
Bây giờ mang những cây ăn quả này về, cô có thể ăn na, hạt dẻ, táo, hồng rồi, nhất là hạt dẻ, dù là hầm gà hay xào riêng đều thơm đến mức không thể tả được, cô đặc biệt thích ăn.
Hơi tiếc một chút là chỉ số bức xạ của bốn loại cây ăn quả này đều khá cao, nhất là cây hạt dẻ mà cô yêu thích, lên đến 156, con số này đã là thấp nhất trong số những cây hạt dẻ ở đây rồi.
Thực ra cao như vậy, cô đã muốn từ bỏ rồi, nhưng thực sự không nỡ, đành nghĩ trước tiên cứ mang về đã, sau này xem có cách nào giảm bức xạ không.
Con người còn có thể dựa vào thuốc kháng bức xạ để loại bỏ bức xạ trong cơ thể, cây cối nhất định cũng có cách.
Mọi người vui vẻ khiêng cây ăn quả và hoa màu vừa tìm được lên thùng xe, Lê Tiêu Tiêu đang định mở cửa xe thì chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ sao lại thế này nhỉ, mục đích lúc họ đến đây không phải là tìm cây ăn quả, mà là bắt ong mật chứ nhỉ?
Vương Giai Giai đã ngồi vào ghế lái, lúc này mới chui ra nói: “Đúng rồi, ong mật đâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play