Lê Tiêu Tiêu nở một nụ cười ngắn ngủi: “Ông cũng chọn hoa này à.”
Sư phụ Lý thở dài: “Đẹp mà.”
Khi Trần Mặc tắm xong và ra ngoài, ba người họ cùng đi đến doanh trại tuần tra. Bầu không khí trên đường đi rất yên tĩnh. Họ gặp nhiều người khác cũng đang trên đường đến doanh trại. Càng đi, số người càng đông, như những con suối nhỏ hội tụ vào một dòng sông lớn. Tất cả đều tự nguyện đến để tham gia lễ tiễn đưa.
Lúc này bầu trời vẫn còn tối, một màu xanh đen. Họ đi cùng nhau, những người quen biết và cả những người lạ mặt, không ai nói chuyện, không cần nói cũng cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm. Nếu có ai nói chuyện, họ cũng thì thầm để giữ sự tôn trọng.
Khi họ đến doanh trại tuần tra, đã có người đến từ sớm. Khu vực nghĩa trang cách doanh trại không xa, chỉ cần đi qua một khu rừng nhỏ là đến. Những người đến sớm đứng hai bên mộ, người thân của các liệt sĩ đứng ở hàng đầu. Lê Tiêu Tiêu bước lên phía trước, đặt bông hoa trắng trên mộ rồi nhường chỗ cho những người đến sau. Cô lui ra hai bên, nhìn những người khác lần lượt đặt hoa.
Khi cô rời đi, người nhà của một liệt sĩ đã nói với cô: “Cảm ơn cô.”
Tại sao họ lại cảm ơn cô chứ? Những người nằm xuống đã dùng tính mạng của họ để đổi lấy sự an toàn cho người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play