Trần Mặc hỏi: “Bôi thuốc chưa?”
Sau khi cô bị thương, bác sĩ của doanh trại tuần tra đã kê cho cô một tuýp thuốc mỡ, mỗi sáng và tối bôi một lần. Cô liếc nhìn đĩa cá nhỏ chiên trên bàn: “Đợi tí nữa trước khi ngủ sẽ bôi.”
Thấy cô không tập trung, Trần Mặc để Lê Tiêu Tiêu ăn cá, không cố giữ cô lại nữa, dù sao cô cũng đã thèm muốn món này nhiều ngày rồi.
Rất nhanh sau đó, bên bàn vang lên tiếng nhai rôm rốp, Trần Mặc nghe âm thanh ấy, cảm thấy rằng lớp vỏ cá chiên vẫn chưa đủ giòn. Dùng bột khoai lang thì đúng là không bằng bột mì, tốt nhất là nên dùng tinh bột ngô. Họ cũng có ngô, đợi đến khi xây xong nhà máy xay, sẽ xay một ít bột ngô ra dùng.
Lê Tiêu Tiêu ăn xong đĩa cá nhỏ chiên giòn, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn. Cô có thể bình tĩnh nhìn dấu vết mối mọt trên bức tường gỗ. Lúc này, mặt trời sắp mọc, ánh sáng rất rực rỡ, cô có thể nhìn rõ toàn cảnh căn nhà gỗ, nhìn quanh một vòng.
Có khá nhiều chỗ bị mối mọt cắn, cả bốn bức tường đều có. Nhiều nhất là tường phía Tây, chiếm tới một phần tư diện tích.
Điều may mắn là dấu vết mối mọt không sâu, cô tạm thời chưa phát hiện ra mối đục vào sâu bên trong tường. Như vậy ít ra không phải lo lắng tường gỗ bị đục rỗng rồi đổ sập mà không hay biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT