Tiểu Thanh tràn đầy niềm vui khi bước vào doanh trại tuần tra, ngay cả khi nhìn thấy kẻ đáng ghét kia, cô ta vẫn không bực bội, ngược lại còn nóng lòng muốn khoe khoang với đối phương. Cô ta vênh mặt, tay vuốt tóc: “Tôi không phải là người nhỏ nhen đâu. Nói vài lời tốt đẹp, xin lỗi một chút, tôi sẽ để cô dính chút vận may cũng không sao.”
Nói xong, Tiểu Thanh đợi Lê Tiêu Tiêu trả lời, nhưng đợi mãi chẳng thấy gì. Khi anh Hàn kéo áo cô ta nhắc nhở, cô ta mới nhận ra rằng hai người kia đã đăng ký xong và đi ra khỏi phòng bảo vệ từ lâu rồi.
Tiểu Thanh sững sờ, tại sao bọn họ lại bỏ đi như thế? Không lẽ bọn họ không nghe thấy cô ta nói gì sao? Lê xanh của cô ta đã tạo ra một bước ngoặt lớn, cô ta sắp giàu có và cuộc sống thăng hoa. Chẳng lẽ hai người đó không quan tâm sao? Cô ta nghĩ rằng bọn họ sẽ giống như những con ruồi bâu lấy mật, xun xoe nịnh hót mình mới đúng chứ.
Trong bầu không khí im lặng, anh lính bảo vệ gõ gõ vào cuốn sổ: “Người ta đã đi rồi, các người còn đứng đó làm gì, đăng ký đi.”
Mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, vội vã điền thông tin vào, sau đó giậm chân nặng nề bước đi.
Lê Tiêu Tiêu vẫn đang mải nghĩ về chuyện bánh xe nước. Nếu đã có nước máy thì chắc chắn phải lắp vòi nước, thêm cả hệ thống tưới tự động nữa. Những thứ này cần doanh trại tuần tra giúp bọn họ tìm kiếm.
Vòi nước thì không khó, chỉ cần tháo từ những ngôi nhà bị bỏ hoang là có thể tìm được ít nhất bốn, năm cái, nhưng hệ thống tưới tự động thì khác. Nếu không phải là người có nhu cầu tưới tiêu, sẽ không ai mua thứ này, nên việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT