Từ xa, cô nghe thấy tiếng chửi bới: “Bọn nhà quê, chỉ biết cầm củ cà rốt thôi.”
Cô chẳng thèm để tâm, chỉ là tiếng sủa của kẻ thua cuộc mà thôi, dù gì người chiến thắng cũng là cô mà.
Lê Tiêu Tiêu xoa xoa mắt, vừa cảm thấy mình hơi trẻ con, vừa thấy sự trẻ con này thật vui. Đôi khi ấu trĩ một chút lại khiến tâm trạng dễ chịu hơn, sự ấu trĩ này cũng không làm cô mất đi cảm giác hài lòng. Cô tự cười một mình, trong lòng cảm thấy thoải mái, rồi bước vào phòng kiểm tra. Tâm trạng vui vẻ theo cô đến tận nơi.
Cô giao củ cà rốt cho nữ binh sĩ, đồng thời cung cấp thông tin cần thiết để đăng ký kiểm tra.
"Tiêu Tiêu, cô hãy quay lại sau hai ngày, kết quả thường sẽ có vào lúc đó," nữ binh dặn dò xong việc chính, rồi hỏi thêm, “Dạo này sao cô không mang trà tầm xuân đến nữa?”
Lê Tiêu Tiêu cũng không ngạc nhiên khi nữ binh biết tên mình, vì các nữ binh ở doanh trại đều quen mặt cô: “Bởi vì tôi bị nhốt ở trong thành phố.”
Những cây tầm xuân đều đã khô héo, cô cần phải trồng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play