Ông ta nói rồi cẩn thận gói lại ba con cá rô còn lại trong tờ báo.
Lê Tiêu Tiêu biết ông ta đang gói cá mang về cho cháu gái ăn nên đưa thêm một con. Bây giờ bọn trẻ còn khổ hơn cô hồi nhỏ nhiều lắm.
Ít ra cô còn được hưởng tiện nghi của khoa học hiện đại, biết mùi vị của đồ chiên rán, biết đến sự hấp dẫn của các món ăn vặt đóng gói, bánh kẹo ngọt và sô cô la. Cô có một tuổi thơ êm đềm suốt 13 năm, còn bọn trẻ dưới mười tuổi bây giờ thì không có lấy một giây phút được hưởng hạnh phúc như thế.
Sáng hôm sau, khi trời mới tảng sáng, sư phụ Lý đã buộc chặt thắt lưng, chạy một mạch trở về.
Lê Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng ông ta và nghĩ có lẽ mình nên sắm một chiếc xe đạp để tiện làm phương tiện đi lại cho sư phụ Lý. Nhưng cô lại suy nghĩ thêm rằng việc này có thể để từ từ, "ân cho đấu gạo, oán cho thùng cơm", gần đây cô đối xử với sư phụ Lý rất tốt rồi. Mời ông ta ở lại ăn cùng họ, trả tiền công cũng rộng rãi, chiếc xe đạp có lẽ nên để dành đến lúc thích hợp hơn, dùng như một phần thưởng. Cô không muốn biến ân tình của mình thành nỗi hận từ người khác.
Ngày hôm sau, doanh trại tuần tra đã gửi tới lô ống tre đầu tiên, đúng như bọn họ yêu cầu. Những ống tre có độ dày bằng cổ tay, các đốt tre đã được đục thông theo nhu cầu của họ.
Trần Mặc nhấc lên một ống tre, có thể nhìn thấy rõ ràng từ đầu này đến đầu kia mà không có trở ngại gì. Loại tre này là tre lông, màu xanh vàng nhạt, không giống như tre non có màu xanh đậm. Anh dùng khớp tay gõ nhẹ vào ống tre, cảm giác rất cứng cáp, đủ sức chống lại sự phá hoại của phần lớn các loài động vật, đủ chắc chắn để dùng làm ống dẫn nước. Việc còn lại chỉ là thường xuyên kiểm tra tuần tra. Nếu ống nào bị gặm hỏng, thay cái mới là xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT