Nhưng điều đó có tác dụng gì chứ!
Sức hút của cô tác động lên tất cả bầy ong, không phân biệt được ong thường và ong chúa. Vậy khác nào không có lợi thế gì!
Lê Tiêu Tiêu siết chặt tay, nhìn các chiến sĩ liên tục ngã xuống và thay thế nhau. Nữ binh thổi ra bão tuyết đã ngã khỏi tảng đá lớn, được đồng đội bảo vệ và kéo về phía sau. Cục diện lại trở nên căng thẳng, hai bên dường như đang dốc hết mạng sống vào cuộc chiến. Cô gần như phát điên, có lẽ chính sự xuất hiện của cô đã kích động bầy ong bắp cày. Nếu không phải vì cô, tình hình đã có thể yên ổn, vậy số người hy sinh này chẳng phải là vì cô mà chết hay sao.
Lê Tiêu Tiêu cúi xuống, gió nhẹ thổi qua khóe mắt cô, biến thành cơn gió mạnh, khiến bầy ong bị tách ra tứ tung. Những con ong biến dị không bị tấn công trực diện cũng bị cuốn vào gió, không thể bay ổn định, thế trận lại nghiêng về phía con người.
"Bình tĩnh." Giọng của Trần Mặc vang lên phía trên cô. “Anh ở đây.”
Đây là lần thứ hai anh Mặc nói với cô rằng anh ở đây, lần đầu tiên là trong đêm Trăng Đỏ. Mỗi lần nghe thấy câu này, cô đều cảm thấy yên tâm. Đúng vậy, cô đang làm gì thế này, bây giờ không phải là lúc để tự trách mình.
Lê Tiêu Tiêu hít một hơi sâu, cố gắng suy nghĩ rõ ràng hơn. Lần này cô chú ý đến một điểm: Khi cô đến đây, bầy ong dù bị kích động nhưng chưa tấn công ngay, chỉ đến khi cô nhận lấy chiếc bẫy từ tay ban trưởng thì bầy ong mới phát điên và tấn công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT