Mặc quần áo ướt dính vào người trong suốt nhiều giờ làm việc, lại còn có thể phải hứng thêm mưa nữa, ai mà chịu nổi.
Sư phụ Lý: “Không sao đâu, không sao đâu, dù gì tôi cũng sẽ ướt lại thôi.”
Ông ta lo lắng rằng chủ nhà sẽ không cho ông ta làm việc, mà nếu vậy thì ông ta sẽ không kiếm được tiền bột khoai lang. Ông ta nhanh chóng lách qua họ để đi khuân gạch. Thành phố hiện đang bị phong tỏa, không cho người ra vào. Nông trường Trà Sơn cũng đã thắt chặt quy định, cấm mọi người đi về phía Đông. Ông ta không tìm được việc làm, chỉ biết ngồi đó mà nhìn đống bột khoai lang ngày một vơi đi, nỗi lo sợ về việc ngồi ăn đến cạn kiệt càng ngày càng khiến ông ta hoang mang.
Lê Tiêu Tiêu hiểu rõ tâm lý của sư phụ Lý. Cô lấy bộ áo tơi của mình ra: “Ông mặc cái này đi, trời chắc còn mưa tiếp.”
Sư phụ Lý nhìn thấy áo tơi liền động lòng. Nếu có thể không bị ướt, thì tất nhiên ông ta sẽ không muốn bị ướt rồi. Ông ta đâu phải người điên.
Lê Tiêu Tiêu nhân cơ hội đó nói: “Cái này là của tôi, ông thay quần áo sạch đi, tôi không muốn làm ướt áo tơi của mình.”
Lần này, sư phụ Lý không từ chối nữa, ông ta cũng không nỡ làm ướt chiếc áo tơi của cô gái trẻ. Việc cô cho mượn chiếc áo đã là rất tốt rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play