Lê Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm mặt trời từ từ nhô lên sau những tán cây. Dù không thể chạm tới, nhưng chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng khiến cô thấy thoải mái, tâm trạng vui vẻ theo ánh mặt trời mọc lên. Khi quay trở về nhà gỗ, nụ cười vẫn nở trên môi cô.
Trần Mặc liếc nhìn nụ cười trên môi cô, không còn là khuôn mặt nghiêm nghị như khi ở trong thành phố, khiến anh cảm thấy vui lây.
Lê Tiêu Tiêu vừa ngân nga một khúc nhạc vừa đẩy cửa nhà gỗ. Cô dự định biến tầng một của căn nhà gỗ thành phòng khách, tầng hầm thứ nhất làm hầm chứa, tầng hầm thứ hai sẽ là phòng ngủ mùa hè. Cô còn định xây thêm một tầng nữa làm phòng ngủ cho những mùa khác. Sau này nếu cần thêm phòng chức năng, cô sẽ tiếp tục xây lên.
Một lần nữa, cô lại cảm thấy thật tuyệt vời khi nhà mình có người biết làm mộc. Có bất cứ ý tưởng gì, cần sửa chữa thứ gì, cô đều có thể tự làm được, không cần phải gọi thợ mà còn tránh việc thợ sửa mãi không ra.
Cô ngủ một giấc rất sâu. Mặc dù trong ba ngày bị cách ly, không có nhiều việc để làm, nhưng lúc đó tinh thần của cô vô cùng căng thẳng. Chỉ khi về tới nhà, cô mới có thể hoàn toàn thư giãn.
Cô dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng, cả cơ thể mềm nhũn, có lẽ vì đã ngủ quá nhiều. Cô nhanh chóng rửa mặt, lo rằng đội tuần tra đã tới mà cô vẫn chưa đưa danh sách đồ cần mua cho họ.
Trần Mặc dường như biết cô đang nghĩ gì: “Họ chưa đến đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT