Nghe thấy đã có tiến triển, mọi người cũng bình tĩnh hơn, ít nhất là đỡ mù mờ hơn trước. Ai nấy đều ghi nhớ kỹ lời dặn.
Lê Tiêu Tiêu thở dài. Ký sinh vào cơ thể thì chắc chắn là sẽ ăn thịt, làm sao mà không đau được. Điều cô lo lắng hơn là thời gian ủ bệnh của sinh vật ký sinh, điều này sẽ quyết định họ sẽ bị phong tỏa bao lâu.
Thật lòng mà nói, sau khi đã quen với công việc cường độ cao, việc phải ở nhà không làm gì khiến cô rất buồn chán. Cô hối hận vì đã không mua bài trước.
Bên ngoài lại bắt đầu mưa, với cô thì đây là tin tốt. Thứ nhất là mưa làm giảm nhiệt độ, thứ hai là mưa mang oxy vào ao nước của nông trại. Điều cô lo nhất không phải là cây trồng hay lũ gà, mà là đám ốc trong ao. Loài này chỉ cần thiếu chút oxy là sẽ chết. Cô đã chuẩn bị tinh thần khi trở về sẽ thấy chúng chết hết.
Lê Tiêu Tiêu quá buồn chán, lại đưa mắt nhìn về phía chú chó. Chơi với chú chó lớn cũng được thôi, nhưng khi cô vừa lại gần, chú chó chăn cừu lập tức tránh xa, không để cô chạm vào dù chỉ một sợi lông. Thức ăn cho chó và nước để sẵn vẫn chưa được động đến, làm cô không khỏi lo lắng.
Ban ngày, cô chợp mắt một lát, tỉnh dậy liền chạy ngay đi kiểm tra chú chó. Nhưng thức ăn và nước vẫn y nguyên như trước. Xem ra chú chó chăn cừu quyết tâm chống đối lại cô.
Lê Tiêu Tiêu thở dài, định nhờ người của chính quyền giúp liên hệ với Vương Giai Giai hoặc Lý Hâm, nếu không, để chú chó đói lâu sẽ sinh bệnh mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play