Cô nhớ người phụ nữ này tên là Trương Mông Mông. Từ ngoài cửa, cô nói: “Chào bà chủ Mông Mông, bọn tôi lại đến thuê trọ rồi.”
Một lúc lâu không thấy trả lời, Lê Tiêu Tiêu đoán rằng bà chủ quán đã biết chuyện ở cổng thành và không muốn tiếp khách. Cô thở dài, định nói không sao, bọn họ sẽ đi tìm chỗ khác. Nhưng rồi nghe thấy tiếng đáp từ bên trong: “Đợi chút.”
Ngay sau đó là âm thanh của thứ gì nặng nề bị di chuyển. Khi họ bước vào, Trương Mông Mông cẩn thận khóa cửa lại, rồi yêu cầu: “Giúp tôi đẩy cái bàn ra chắn cửa.”
Trần Mặc liền bê chiếc bàn gỗ đặt chắn cửa.
Lê Tiêu Tiêu thầm hiểu tại sao bà chủ mở cửa lâu như vậy, hóa ra còn phải dọn chướng ngại vật. Cô tự hỏi không biết người phụ nữ mảnh mai này đã làm cách nào để di chuyển cái bàn to đến vậy.
Trương Mông Mông không ngừng nhìn chằm chằm vào chú chó lớn: “Vẫn ở phòng lần trước nhé?”
Lê Tiêu Tiêu biết rằng một phụ nữ đơn thân chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng, nhất là khi trong thành có tin đồn về sinh vật ký sinh. Bà ấy đồng ý cho họ ở lại, có lẽ là vì nhớ tới số lương thực và nửa cân bột khoai mà họ đã đưa lần trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play