Tôn Kiến Tân nghiến răng: “Không xem, tôi đổi ý rồi. Giờ phải đổi một cân lấy mười lăm cân...”
Lê Tiêu Tiêu không đợi hắn nói hết, liền quay đầu bỏ đi.
Ai quan tâm kẻ ngốc này có tức giận hay không, tốt nhất là tức chết luôn đi. Cô đâu cần phải ở lại nghe hắn lảm nhảm. Tình huống tệ nhất chẳng phải là không có lá dâu sao? Cô có thể trì hoãn việc nuôi tằm, đất nước rộng lớn, nơi khác chắc chắn có cây dâu, cô đâu phải không nuôi được, sao phải cúi đầu nhẫn nhịn vì một tên ngốc cơ chứ.
Gã này đúng là não tàn, không hiểu vị trí của mình. Thứ hắn cầm trong tay là cây dâu, chứ có phải bảo kiếm của hoàng đế đâu mà dám dọa ai.
Cô không mua nữa, hắn có hét lên đòi đổi một cân lấy trăm cân bột khoai lang cũng chẳng hề hấn gì. Cứ để hắn tha hồ mà la lối.
Tôn Kiến Tân không ngờ người mà hắn nghĩ đã bị mình kiểm soát lại nói đi là đi. Ánh mắt hắn tràn đầy bối rối. Không phải cô muốn lá dâu để nuôi tằm sao, đã lặn lội từ nông trại phía Nam lên đây, vậy thì phải hạ mình cầu xin hắn, làm hắn vui lòng chứ. Sao lại nói đi là đi như thế?
Tôn Kiến Tân liếc nhìn hai người lính và nhận ra rằng mình vừa để vuột mất cơ hội. Giống như một cuộc mặc cả, khi người mua nói bỏ đi, người bán thường sẽ hạ giá. Nhưng lần này hắn nghĩ mình có lợi thế, không đời nào chịu giảm giá. Dù gì một cân đổi mười cân bột khoai lang vẫn là quá rẻ rồi, hắn đã không đòi hai mươi cân là còn ưu đãi lắm rồi. Rõ ràng tơ tằm có giá trị hơn nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play