“Nhưng sao lại có người bỏ độc ở đây chứ?”
Cô không hiểu, nông trại nằm ở nơi hẻo lánh, ít người lui tới. Người từ căn cứ an toàn lén ra ngoài, đi bộ đến đây để rải độc, vậy thì họ làm thế vì mục đích gì? Ngay cả việc tìm độc dược cũng không phải dễ dàng.
Dù có nghĩ rộng đến đâu, cô cũng không thể tưởng tượng ra một lý do hợp lý.
Rõ ràng Trần Mặc cũng nghĩ như vậy. Đây không phải vấn đề chán hay không, mà là có muốn sống nữa hay không, “Để anh đào, độc chỉ là một khả năng.”
Lê Tiêu Tiêu giao cuốc lại cho Trần Mặc, rồi ngồi yên một bên quan sát. Cô cầm đèn hoa bìm bịp lên chiếu sáng cho anh. Cô thật sự rất tò mò rốt cuộc dưới đất có gì, hay thực sự có độc?
Trần Mặc mạnh hơn cô, mỗi lần đào được nhiều đất hơn, chẳng mấy chốc đã đào sâu hơn một mét.
Cô tò mò thò đầu vào hố nhìn: “Sâu thế rồi mà vẫn chưa thấy gì, chắc là độc thật. Không nhất thiết phải là người, có khi nào là loài động vật có độc như rắn hay ếch gì đó phun độc ở đây không? Hoặc có thể là...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT