Trần Mặc như dỗ trẻ con, vỗ vỗ lưng cô: “Có anh đây, không cần bận tâm.”
Thế là Lê Tiêu Tiêu không còn bận tâm nữa. Cô tin tưởng anh Mặc, cho dù ba người kia có ý đồ xấu, bọn họ cũng không làm hại được cô. Nhưng dù vậy, phải cảnh giác cả ngày lẫn đêm thì quá mệt mỏi, “Chúng ta nuôi chó đi.”
Việc rào quanh toàn bộ trang trại là điều không thực tế, nuôi chó sẽ thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa, khứu giác của chó rất nhạy bén, chúng có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, có thể trông nhà giữ cửa, nếu có kẻ xấu tới, chó sẽ sủa báo động ngay.
Càng nghĩ, cô càng thấy đây là một ý hay: “Không chỉ để phòng người, mà còn phòng sinh vật biến dị và thú dữ nữa. Trước đây cũng đã có người nuôi chó trong nông trại mà, nuôi nhiều một chút, chúng ta cũng đâu phải không nuôi nổi.”
Về chó, cô không định hỏi sư phụ Triệu, chuyện này chắc chắn phải hỏi trại tuần tra. Bọn họ là đơn vị quân đội chính quy, biết đâu có thể xin được chó quân sự, chất lượng còn tốt hơn nhiều so với chó bình thường, lại không cần phải tự huấn luyện.
Lê Tiêu Tiêu ghi lại điều này vào sổ tay, rồi lại lật qua một danh sách dài những việc cần mua hoặc cần làm. Cô cảm thấy càng ngày trang trại càng tốt lên, nhưng việc cần làm lại càng nhiều, thứ cô thiếu cũng ngày càng nhiều. Rõ ràng trước đây không có những thứ đó, cô vẫn sống tốt mà.
Thật kỳ lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play