Hơn nữa, không thể bắt hết châu chấu được. Cô cũng không thể thức liên tục mà không ngủ.
Cô dùng sức xoa mặt, tay vẫn áp lên mặt, giọng nghèn nghẹn: “Anh Mặc, buông em ra. Em bình tĩnh rồi.”
Thấy cô khổ sở như vậy, Trần Mặc đề nghị: “Để anh đi.”
"Đừng." Lê Tiêu Tiêu kéo tay anh lại. Dù Trần Mặc có khỏe, trước đây bị đâm một nhát vào bụng mà vẫn hồi phục nhanh chóng, nhưng bệnh tật và vết thương là hai chuyện khác nhau. “Thôi bỏ đi, mặc kệ nó.”
Cô cố gắng không nhìn nữa để khỏi lo lắng, bước vào trong nhà gỗ. Vì đã chuyển xuống tầng hầm thứ hai để ở, nên tầng một trống trơn, không có đồ đạc gì. Cửa sổ vẫn là loại tháo từ container gắn vào. Chỉ có bên trái là cánh cửa dẫn vào phòng tắm.
Phải mua hai cái sofa với bàn trà, ít nhất cũng có chỗ nằm nghỉ khi muốn. Căn phòng này trống quá.
Quần áo cô đã bẩn sẵn rồi, nên cô cứ ngồi bệt xuống sàn nhà, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Ban đầu, cô nghĩ rằng những cơn mưa rào mùa hè như thế này sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng không ngờ mưa càng lúc càng to, dường như muốn bù đắp lượng nước thiếu hụt trong suốt hai mươi ngày qua. Thỉnh thoảng có tia chớp rạch ngang bầu trời đen kịt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play