"Được thôi." Lê Tiêu Tiêu đồng ý, nhưng trong lòng thấy hơi khó chịu. Lần trước gặp mặt, Hầu Đức Phát còn chẳng thèm nhìn cô, giờ thì lại gọi "Bà chủ Lê" ngọt xớt, không biết anh ta có thấy kỳ cục không.
Bỏ qua chuyện đó, cô đang có khá nhiều thứ linh tinh, có cả thứ dễ bán và thứ khó bán. Ví dụ như nấm mèo, khi còn ở căn cứ dưới lòng đất, ngày nào cũng ăn nấm mèo khiến ai cũng phát ngán. Dù nó là thức ăn, nếu không còn sự lựa chọn nào khác thì đa số mọi người đều không muốn ăn nó.
Lê Tiêu Tiêu cũng vậy, trước đây cô còn dùng dầu và ớt để xào hay nấu canh, ăn còn tạm được. Nhưng giờ ăn hai bữa là cô đã phát ngán, nên định bán cho Hầu Đức Phát để đổi lấy bột khoai lang: “Nấm mèo, anh có muốn không?”
Hầu Đức Phát lập tức đồng ý: “Muốn!”
Dị năng giả được đối xử rất tốt, họ có thể lên mặt đất để nấu những bữa ăn ngon, không như người bình thường chỉ có thể ăn nấm, nên không hề ngại nấm mèo.
Sau đó, điện thoại lại được chuyển cho sư phụ Triệu, có lẽ Hầu Đức Phát đã rời đi. Sư phụ Triệu hạ giọng: “Cậu ta cần gấp như vậy, chứng tỏ lô bắp cải lần trước của cô không tệ. Cậu ta đã nếm được mùi vị rồi, nếu không thì chắc chắn sẽ tìm cách ép giá, chứ không vội vàng như thế này đâu.”
Chuyện này Trần Mặc đã từng nói với cô, dị năng giả cũng là sinh vật biến dị, chỉ khác là họ có chức năng tiến hóa tích cực. Bức xạ gây hại cho dị năng giả nhiều hơn so với người thường. Ăn thực phẩm sạch, không có phóng xạ không chỉ đảm bảo an toàn cho cơ thể họ mà còn giúp họ duy trì năng lượng ổn định, dễ dàng đột phá hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play