Trước tình cảnh sâu bệnh hiện tại, ông ta cũng không còn tâm trạng nói chuyện xã giao, chỉ đưa quà cho Lê Tiêu Tiêu và nói đơn giản vài lời.
Lê Tiêu Tiêu cầm lấy, nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc máng ăn cho gia cầm, chia thành nhiều ngăn nhỏ để tránh gà giành giật mà đánh nhau. Dù món đồ này không đắt tiền, nhưng lại rất phù hợp với nhu cầu của cô. Mấy con gà của cô quá nghịch ngợm, mỗi lần cô đổ nước vào thùng tre, chúng lại làm đổ hết ra. Ban ngày cô lại không thể trông nom được, sợ rằng chúng sẽ tự làm mình chết khát.
Chiếc máng này khá lớn, đổ đầy nước vào thì nặng, năm con gà con sẽ không thể lật đổ nó. Bên trên lại là dạng thùng kín, không lo chúng bới lung tung mà làm đổ nước, đúng là vừa vặn để giải quyết nỗi lo của cô.
Tâm trạng Lê Tiêu Tiêu dịu lại, cô mang dâu tây mới hái ra.
Sư phụ Triệu nhìn thấy lượng dâu tây ít hơn lần trước, trong lòng thở dài, ngồi xuống kiểm tra bề mặt quả dâu tây, thấy quả nào cũng nguyên vẹn thì sắc mặt mới dịu đi: “Vậy hẹn lần sau là năm ngày nữa nhé?”
Lê Tiêu Tiêu vốn định mở thêm hai luống trồng dâu tây, luân phiên thu hoạch để đảm bảo mỗi ngày đều có dâu tây cung cấp. Nhưng bây giờ với sự xuất hiện của châu chấu, trồng dâu tây không còn là lựa chọn nữa, cô quyết định tạm thời không trồng luống mới, đợi sau khi giải quyết xong vấn đề châu chấu rồi tính tiếp.
“Chưa chắc, nếu tôi có dâu tây thì sẽ nhờ người mang đến trại tuần tra, còn lại các ông tự thỏa thuận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play