So sánh với nhiệt độ bên ngoài, không khí trong tầng hầm càng trở nên dễ chịu. Cô lăn một vòng trên giường lớn, ôm lấy chiếc chăn mỏng rồi tiếp tục ngủ. Từ khi trở về, cô chỉ kịp trải giường qua loa, còn chưa sắp xếp đồ đạc đã mua. Có lẽ vì biết lũ gà không có vấn đề gì, nửa sau giấc ngủ của cô rất ngon, khi tỉnh dậy đã 7 giờ tối, muộn hơn hai tiếng so với thường lệ.
Lê Tiêu Tiêu ôm chăn ngồi ngây người một lúc, sau đó mới bò dậy, lấy tay kéo tấm vải đen che cây hoa bìm bịp ra. Ánh sáng dịu dàng từ loài hoa leo này lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
“Cây bìm bịp leo lên tạo hình giống hệt như cặp sừng hươu lớn.”
Cô vươn vai và kéo tấm vải ngăn giữa hai chiếc giường ra, thấy rằng Trần Mặc đã đi từ lâu, đồ đạc bên anh đã được xếp gọn gàng, còn đồ đạc phía bên cô thì vẫn ngổn ngang trên sàn nhà.
“Cũng chẳng giúp mình sắp xếp gì cả.”
Tuy cô lẩm bẩm như vậy nhưng trên mặt lại không tỏ ra khó chịu. Cô thích tự tay dọn dẹp mọi thứ, cảm giác khi mọi thứ trở nên ngăn nắp và gọn gàng, cùng với sự xuất hiện dần dần của nhiều món đồ nội thất, khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Anh Mặc thực sự hiểu cô.
Lê Tiêu Tiêu bê tủ quần áo đặt ở góc tường, nhưng lại thấy không hợp, cuối cùng cô chuyển nó lại gần giường và đứng lùi lại một chút để ngắm nhìn. Chiếc tủ này có hai cánh, dài khoảng một mét, rất nhỏ so với chiếc tủ ba mét mà cô từng có trước thảm họa, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy rất hài lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play