Anh lính mặt non còn đang do dự.
Lê Tiêu Tiêu nói tiếp: “Yên tâm, giá này tôi vẫn có lời. Nếu anh thực sự thấy ngại thì tự đến hái mà mang về phơi luôn đi. Vừa hay chỗ phơi của tôi cũng không đủ nữa rồi.”
Anh lính mặt non thấy như vậy cũng hợp lý: “Được, tôi sẽ báo lại với ban trưởng Tôn.”
Lê Tiêu Tiêu tiếp tục cúi đầu tính toán số lượng đá phiến xanh. Hôm nay họ giao khá nhiều, cô dự tính còn hai ngày nữa mới làm xong con đường nối đến bãi lau sậy, nhưng cảm giác hôm nay đã có thể hoàn thành rồi. Như vậy, sau này đi ra bờ suối cũng tiện hơn. Cô chú ý thấy lần này có hai chiếc xe đến, chiếc sau đang dỡ xuống rất nhiều khung sắt.
Anh lính mặt non giải thích: “Bọn họ định dựng một trạm phát sóng trên ngọn núi sau nhà cô.”
Trạm phát sóng?
Lê Tiêu Tiêu chớp mắt, như vậy chẳng phải là sắp có tín hiệu liên lạc trở lại sao? Sau này cô sẽ dễ dàng liên lạc với Trần Mặc, không cần phải hét to mỗi khi có việc.
Cô nhìn theo các binh sĩ đang khuân vác vật liệu biến mất vào rừng trúc, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ, tốc độ khôi phục của đất nước thật sự rất nhanh, cảm giác như có một sức mạnh khổng lồ đang áp xuống, làm cô vừa thấy hứng khởi, vừa có chút choáng ngợp.
Đây chính là quê hương của cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play