Ngô Ô nhìn vào đôi mắt sáng ngời của con trai, đôi mắt đen láy tràn đầy niềm vui. Ông ta nghĩ, trước thảm họa, chỉ một ít thịt thế này, ông ta có thể ăn bao nhiêu tùy thích. Nếu không ăn hết thì bỏ đi, chẳng ai nghĩ đến việc giữ lại. Con trai của ông ta sinh ra đúng vào thời điểm không may, đến nỗi chẳng biết mùi vị của thịt là như thế nào.
Nếu không có Lê Tiêu Tiêu thu mua đá bằng bột khoai lang, có lẽ con trai của ông ta sẽ không bao giờ biết được vị thịt.
Ngô Ô ôm con vào lòng, dụi đầu vào mái tóc mềm mại của đứa trẻ, trong lòng tràn đầy sự biết ơn đối với Lê Tiêu Tiêu và Trần Mặc.
Sau khi mặt trời mọc, trời nhanh chóng nóng bức trở lại.
Lê Tiêu Tiêu bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, cô đề nghị: “Anh Mặc, hay chúng ta tìm một nhà nghỉ nào đó ngủ một giấc đi?”
Cô vẫn nhớ lần trước họ ngủ trong sân vận động, có quá nhiều người, chân cô không thể duỗi thẳng và ngủ dậy cả người đau nhức.
Trần Mặc đáp: “Được.”
Họ gửi đồ vừa mua vào nhà kho, sau đó lang thang dọc theo phố để tìm nhà nghỉ.
Trước thảm họa, W thị là một thành phố đông đúc, nổi tiếng với lượng dân di cư lớn và người lao động nhập cư. Sau khi ra khỏi căn cứ ngầm, nhiều người trở về nhà riêng của mình và không cần phải chen chúc trong những khu nhà chật chội, đông người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT