“Hoàng nhi xong việc rồi à?”
Nghe thấy giọng Diệp Lăng, Diệp Tiêu Thành xoay người, vạt áo trắng như tuyết khẽ lướt qua bàn tay đang cầm sách của Doãn Duệ Bạch. Mùi gỗ đàn hương thanh nhã, thoang thoảng từ người anh ta bay đến.
Thật dễ chịu.
Tay Doãn Duệ Bạch đang cầm sách vô thức siết chặt, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình.
“Mọi việc đã xử lý xong.” Giọng Diệp Lăng ngày càng gần, hắn ta đứng trước mặt Thiệu Đế, liếc nhìn Doãn Duệ Bạch phía sau, nói với thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, “Đã quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi rồi. Nhi thần xin phép đưa A Duệ đi ngay.”
Nói xong, hắn ta định kéo Doãn Duệ Bạch, nhưng Diệp Tiêu Thành thản nhiên tiến lên một bước, chặn bàn tay Diệp Lăng đang vươn tới: “Đừng vội, A Duệ đang tìm sách, đợi tìm xong rồi đi cũng chưa muộn.”
Tim Doãn Duệ Bạch “thịch” một tiếng. Sao Diệp Tiêu Thành cũng gọi y là A Duệ vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT