Hôm ấy, Từ Vệ Đức rửa một quả táo rồi đặt lên bàn, bản thân tự lấy một quả khác cắn một cái rồi nói: “Mau ăn đi, người anh em cái tay này lúc trước miễn cưỡng cũng chỉ đến mức rửa mà thôi, còn sạch hay không thì lại là chuyện khác.”
“Cậu xem, giờ hai chúng ta hoàn toàn là anh em đồng cảnh ngộ, tôi bị thương ở tay, cậu bị thương ở đầu. Tôi thì còn đỡ, cậu nói xem cậu sau này lỡ cậu ngốc rồi thì làm sao đây.”
Sở Giang Sơn căn bản không thèm để ý đến cậu ta, kẻ đầu sỏ trở về trấn rồi, anh ấy không nói được gì, buồn bực sắp chết rồi.
Đoán chừng là ông trời đã nghe thấy tín hiệu cầu cứu từ anh ấy, ngay lúc Từ Vệ Đức vẫn còn đang lải nhải ở bên cạnh, thì cửa phòng bệnh bị gõ vang. Hai người cùng nhìn qua, Từ Vệ Đức lên tiếng trước nói: “Hạ Trầm, cậu tới rồi.”
Nói đến lúc nhỏ bởi vì phạm vi chơi đùa không giống, quan hệ của cậu ta và Hạ Trầm không tốt, không ngờ rằng sau khi trưởng thành lại gặp được ở nơi đất khách quê người, sau khi sống chung với nhau cũng trở nên hòa thuận hơn, lại cộng thêm việc bây giờ trên người đang mang thân phận em rể tương lai, quan hệ giữa hai bên càng thêm thân thiết.
Cậu ta vui mừng chào hỏi người đến, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của anh cả Sở ở bên cạnh.
Hạ Trầm chú ý đến điều này, chỉ khẽ cười, bước vào hỏi: “Tiểu Ngu đâu?” “Chậc chậc chậc, có vợ là quên mất bạn bè.” Từ Vệ Đức trêu chọc xong, liền bị Sở Giang Sơn đánh một cái lên cánh tay rồi nói: “Từ Vệ Đức, cậu đừng có ở đây nói nhảm nữa, tôi khát nước rồi nhanh đi rót nước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play