Thịnh Cảnh cũng không vì Đồng Du ở đây mà bớt bận, tuy rằng anh sẽ cố gắng điều chỉnh giờ thí nghiệm để có nhiều thời gian ở bên cậu, nhưng thí nghiệm rốt cuộc không phải việc riêng của anh, không thể bắt tất cả mọi người chiều theo. Thế nên công việc vẫn như thường. Thường thì anh kết thúc thí nghiệm lúc nửa đêm, khi về đến nơi thì Đồng Du đã ngủ say, nhưng chỉ cần mở cửa phòng, thấy được gương mặt cậu, ôm cậu nằm xuống một lát thôi, Thịnh Cảnh cũng cảm thấy mãn nguyện.
Đồng Du vốn có thói quen dậy sớm chạy bộ, nhưng đến viện nghiên cứu được ba ngày thì đành sửa lại. Bởi chỉ cần cậu dậy sớm, dù có sớm đến mấy, Thịnh Cảnh cũng sẽ lập tức theo dậy cùng. Cậu sợ nếu cứ thế này, anh sớm muộn gì cũng lao lực mà ngã quỵ, bản thân còn trẻ mà đã thành góa phụ thì quá bi thảm, vì vậy đành chịu khó ngủ nướng.
Hôm nay cậu ngủ đến gần trưa mới rời ký túc xá, vừa bước vào nhà ăn liền phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đều tràn đầy ẩn ý. Một người vốn dậy sớm như cậu bỗng dưng ngủ nướng, bọn họ nghĩ gì, Đồng Du dùng ngón chân cũng đoán ra. Nhưng cậu chẳng buồn giải thích, trong mắt cậu, tất cả những ánh nhìn ám muội ấy chẳng qua đều là người cô đơn đang ghen tị mà thôi, hừ.
“Có cơm hấp lạp xưởng không?” Đồng Du hỏi đầu bếp.
Món cơm hấp lạp xưởng là do ngày thứ hai đến viện nghiên cứu, thấy nhà ăn có lạp xưởng mới làm cậu nhớ đến món ngon này. Sau khi dạy cho đầu bếp, mỗi ngày ông ta đều chuẩn bị một ít, nhưng phải đến sớm mới có, chậm thì hết. Hôm nay cậu đến cũng khá sớm, nghĩ chắc còn phần.
“Có có, tôi đặc biệt để lại cho cậu một phần.” Đầu bếp vội chạy vào bếp, bưng ra một bát cơm hấp còn nóng.
Một nghiên cứu viên ngồi gần đó lập tức cau mày oán giận:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play