Tác giả: Tây Đích Nhất Qua

Người đang ở phía sau rốt cuộc là ai, cậu căn bản nhìn không rõ. Đột nhiên thân thể bị mạnh mẽ xâm nhập, càng vùng vẫy thì cơ thể lại càng run rẩy dữ dội. Cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm đó ở phố Tây, nhớ tới những lời lẽ mà đám đàn ông kia từng nói với hắn.

Không biết từ lúc nào, gương mặt cậu đã đẫm nước mắt. Những giọt nước trong veo men theo ngón tay của gã đàn ông mà chảy xuống. Hắn ấn mạnh cậu lại, cở thắt lưng ra trói hai tay cậu lên đỉnh đầu.

Cậu thật sự rất sợ. Trước đây Hàn Kham luôn tỏ ra ghét bỏ cậu chưa từng đối xử với cậu thô bạo như vậy. Cậu từng ảo tưởng rằng, có một ngày hắn sẽ đối xử dịu dàng với mình... Thế nhưng chờ đợi mãi, cuối cùng chỉ nhận lại sự giày vò xé nát tâm can.

Người đàn ông đó hoàn toàn không thương tiếc cậu, như thể cậu sinh ra vốn đã đáng bị người ta khinh rẻ mà đối xử lạnh nhạt như vậy.

Trong căn phòng khách tối om, chẳng nhìn thấy nổi một tia sáng. Ngay cả tiếng nức nở đau đớn của cậu cũng bị bàn tay hắn siết chặt, chặn nơi cổ họng.

Thời gian dường như không còn khái niệm. Lúc Hàn về tới nhà thì đã gần nửa đêm. Cậu vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, chỉ mong mình là người đầu tiên chúc hắn sinh nhật vui vẻ.

Toàn thân đau nhức đến mức không còn sức. Dư Giản chỉ có thể cố cuộn tròn người lại, thế nhưng vẫn bị cưỡng ép mở ra, cho đến khi cả người đầy vết thương. Mãi về sau, người đàn ông kia mới chịu dịu dàng một chút, ôm cậu vào lòng, từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên cổ.

Khoảnh khắc đó, dường như chữa lành tất cả những tổn thương vừa rồi. Thực ra, chỉ cần Hàn Kham chịu mềm mỏng với cậu một chút, cậu liền cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả. Cậu chỉ hy vọng, khi hắn nhìn thấy mình, có thể dịu dàng một chút chứ không phải lúc nào cũng là bộ mặt lạnh như băng đó.

Cậu nghe người đàn ông thì thầm bên tai:
"Sầm Lễ..."

Không hiểu sao, cơ thể cậu chợt cứng đờ.

Cậu đã từng nghe đến cái tên đó, cũng từng lén trốn trong góc nhìn thấy người ấy.

Khi Hàn Kham còn dạy ở trường L, cậu từng đến tìm hắn. Cuối cùng bị đuổi đi thẳng thừng. Sau đó cậu nhìn thấy Hàn Kham đối xử rất tốt với một nam sinh trẻ tuổi. Cậu chưa từng thấy hắn cười với ai như thế, lại càng không dám mơ mộng viển vông rằng có ngày điều đó sẽ dành cho mình.

Cậu lén nhìn trộm qua cửa sổ, thấy Hàn Kham vừa cười vừa hỏi người kia muốn ăn món gì, còn đọc thực đơn cho cậu ta nghe.

Từ lúc đó, Dư Giản không dám nhìn nữa một phần sợ bị phát hiện, phần khác vì sợ chính mình sẽ không chịu nổi cảm giác chênh lệch quá rõ ràng ấy.

Thực ra sáng hôm đó, cậu chỉ tùy tiện uống một cốc sữa đậu nành bên vệ đường, rồi bắt xe đến trường của hắn. Cậu rất đói, nhưng biết hắn sẽ không giữ mình lại ăn cơm. Ngay cả một ánh mắt dư thừa, hắn cũng keo kiệt không muốn bố thí cho cậu.

Đã tới giờ trưa, cậu chỉ tiện tay mua chút đồ ăn bên vệ đường để lót dạ. Không hiểu vì sao, càng ăn, sống mũi lại càng cay xè, muốn khóc.

Tuy không giỏi nhìn ánh mắt người khác, nhưng sự chán ghét mãnh liệt mà Hàn Kham dành cho cậu, dù là kẻ vô cảm cũng có thể cảm nhận được. Cậu chủ động đến gần, chẳng qua chỉ mong có thể làm vơi bớt phần nào sự ghét bỏ đó.

Dư Giản vốn không có trí nhớ tốt, nhưng tất cả những gì liên quan đến Hàn Kham, cậu lại nhớ rất rõ.

Như buổi sáng hôm đó, vì mẹ bệnh nặng đột ngột, cậu hoảng loạn tới tìm Hàn Kham vay tiền. Kết quả là bị Hàn Kham nhốt trong phòng ngủ suốt cả ngày.

Chỉ vì có người tới chơi, Hàn Kham không muốn để người kia biết đến sự tồn tại của cậu.

Suốt cả ngày cậu không được uống lấy một giọt nước, môi khô nứt toác. Trong phòng ngủ có phòng tắm, cậu nghĩ chỉ cần lặng lẽ vào đó lấy chút nước uống để bớt cơn khát. Nào ngờ tiếng nước chảy lại khiến Hàn Kham nghe thấy. Gã nổi giận đùng đùng xông vào, mắng cậu một trận.

Cậu biết, Hàn Kham rất để tâm đến thanh niên tên là Sầm Lễ kia.

Đối phương hiện giờ là người thừa kế của nhà họ Kiều, ngoại hình nổi bật, khí chất xuất chúng. Chỉ liếc mắt một cái cũng đủ thấy cậu ta không phải người tầm thường. Cách nói chuyện lúc nào cũng tao nhã, lịch thiệp. Không giống cậu ngay cả những câu nói đơn giản cũng diễn đạt không trọn vẹn, thường xuyên lắp bắp, rối rắm. Hai người như đứng ở hai đầu trời vực.

Dư Giản không nói nên lời, dù cho Hàn Kham đã buông tay khỏi miệng cậu từ lâu. Cho dù cậu có chậm hiểu đến đâu, cũng đủ nhận ra vì sao ban nãy người đàn ông kia lại có chút dịu dàng với mình rõ ràng… chỉ là thoáng chốc. Rõ ràng cậu… đã… gần như sa vào hoàn toàn…

Gần như sẵn sàng tin rằng ngay cả những tổn thương cũng đều là xứng đáng.

Có lẽ vì xuất thân nghèo khó, cuộc sống quá đỗi chật vật, nên từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Kham, hình ảnh người ấy đã in sâu vào tâm trí cậu. Trong thư phòng, những tấm giấy khen, bằng khen treo đầy tường. Và khi biết Hàn Kham từng là người đứng đầu toàn khối, hắn càng ý thức được rõ ràng cả đời này, có lẽ cậu chỉ có thể ngước nhìn người đàn ông đó. Vĩnh viễn không thể nào vươn tới.

Đó ban đầu là một loại sùng bái. Còn sau này biến thành thứ tình cảm gì, ngay cả Dư Giản cũng không rõ. Cậu rất ít khi cố ý quấy rầy Hàn Kham, chỉ có những dịp như lễ tết hay thật sự có việc cần mới dám chủ động liên lạc.

Về sau, khi biết người đàn ông kia không còn muốn nghe điện thoại của mình nữa, cậu cũng không dám gọi lại. Chỉ lặng lẽ tìm một nơi nào đó để chờ chờ một lần tình cờ gặp mặt, dù chính cậu cũng chẳng biết khi nào điều đó sẽ xảy ra. Nhưng trong lòng, vẫn luôn có một chút mong chờ.

Trong căn phòng tối, đèn vẫn chưa được bật lên. Mãi cho đến khi hắn bị người kia lật người lại, Hàn Kham vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Động tác ấy rất đỗi cẩn trọng, như thể sợ làm cậu hoảng sợ. Khoảnh khắc đó khiến hốc mắt Dư Giản đỏ hoe.

Dù biết đây không phải thật lòng, cậu vẫn cắn chặt môi, sợ rằng nếu mình phát ra tiếng động, sẽ đánh vỡ khoảnh khắc ngắn ngủi dịu dàng này.

Trước nay, cậu chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy.

"Rất lạnh sao? Sao em lại run rẩy thế?" Hàn Kham hơi lo lắng hỏi.

Dư Giản chỉ lắc đầu.

Đã vào mùa hè, cho dù ngày đêm có chút chênh lệch nhiệt độ, thì buổi tối cũng không đến mức lạnh khiến toàn thân run lẩy bẩy như thế.

Hàn Kham cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng lên vai cậu.

Cảm giác chiếc áo nặng tựa ngàn cân, đè nặng cả cơ thể cậu. Khắp người đau nhức, những vết thương đang rỉ máu. Gần đây thuốc uống không đủ, máu đông lại rất chậm.

Nhưng nỗi đau trên thân thể vẫn chẳng thể nào sánh được với nỗi đau trong tim.

Cảm giác như máu trong người đều bị rút cạn, toàn thân lạnh lẽo đến mức không còn chút sức lực. Chiếc áo khoác ấy, dù có ấm, cũng chẳng thể sưởi ấm được trái tim cậu. Nếu không nhờ Hàn Kham kịp thời vòng tay ôm lấy eo cậu, có lẽ cậu đã ngã gục xuống nền nhà rồi.

"Còn lạnh không?" Hàn Kham lại hỏi.

Nhận ra cơ thể cậu lạnh như băng, Hàn Kham bế cậu vào phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại, rồi đắp thêm một lớp chăn mỏng, siết chặt cậu vào trong lòng mình.

Vòng tay ấm áp, như muốn thiêu đốt làn da cậu. Đây là lần đầu tiên Dư Giản thực sự cảm nhận được bị Hàn Kham ôm là cảm giác như thế nào.

Cũng coi như lần này không bị quát mắng đuổi đi, không bị đối xử bằng cái lạnh lẽo thấu xương như trước.

Hàn Kham say, nhưng không hoàn toàn mất ý thức. Bằng không lúc bắt đầu đã chẳng thô bạo như vậy. Việc không bật đèn trong phòng, và không cho cậu mở miệng nói chuyện đều là vì không muốn nhìn rõ. Là để có thể dễ dàng đem cậu coi như một người khác.

Trong không khí thoang thoảng mùi tanh ngọt nhàn nhạt, chẳng biết từ lúc nào máu đã nhuộm đỏ cả ga giường lẫn chăn đệm. Dư Giản dần khép mắt, mí mắt nặng trĩu như một con thuyền đang trôi, nhưng cậu vẫn không muốn ngủ. Bởi vì cậu biết, khoảnh khắc dịu dàng này vô cùng ngắn ngủi, đến sáng mai thôi, sẽ chẳng còn gì nữa.

Cậu muốn gọi tên người đàn ông ấy. Muốn nói cho đối phương biết cậu tên là Dư Giản.

Nhưng cuối cùng, tất cả những suy nghĩ đó đều bị cậu ép chặt vào một góc trong lòng. Dư Giản không phải người tinh tế trong mọi chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa cậu ngu ngốc, càng không phải kẻ không biết lẽ thường hay không hiểu đạo lý.

Hàn Kham cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Động tác dịu dàng đến lạ, khiến tim Dư Giản bỗng chốc căng thắt. Sau đó, Hàn Kham hôn xuống mí mắt, sống mũi, rồi chạm vào môi cậu. Khác hoàn toàn với sự thô bạo, khát máu ban nãy, nụ hôn lúc này nhẹ nhàng, cẩn trọng. Hắn khẽ cạy mở môi cậu, cảm thấy cậu không phản kháng, mới dám hôn sâu hơn.

Nhưng Dư Giản thật sự quá mệt rồi.

Cả ngày chưa ăn tử tế, cũng chưa được nghỉ ngơi. Tan làm là lập tức vội vàng đến đây, cậu biết giờ này Hàn Kham chắc cũng vừa tan ca, liền không dám trì hoãn một giây. Không dám nhắn tin trước, không dám báo trước một lời.

Lúc rời công ty, Lục Càng còn gọi cậu lại, cười như không cười mà hỏi: “Lại định đi tìm cái người anh trai tiện nghi kia à?”
Dù đã chẳng còn bất kỳ liên hệ gì với nhau nữa, trong khoảng thời gian này, Lục Càng đã âm thầm điều tra sạch mọi mối quan hệ xã giao của hắn.

Dư Giản không đáp gì. Dù sao ở công ty, đối phương cũng là cấp trên của cậu.

Cậu không thích nghe người khác nhắc đến Hàn Kham với những lời lẽ bôi nhọ như vậy.

Mí mắt càng lúc càng nặng, cho đến khi cậu thiếp đi, vẫn còn nằm gọn trong vòng tay Hàn Kham.

Nắng đã lên cao, ánh dương chiếu chói lòa qua rèm cửa sổ. Hàn Kham bị đánh thức bởi tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường. Đầu đau như búa bổ sau một đêm say rượu, hắn đưa tay lên day nhẹ huyệt thái dương, nhưng không cẩn thận lại chạm vào cơ thể bên cạnh.

Thanh niên nằm sát bên hắn gần như trần truồng, trên làn da trắng bệch là chi chít những vết bầm lớn nhỏ. Hốc mắt sưng đỏ như vừa khóc rất lâu. Khi hắn kéo tấm chăn đơn ra, phát hiện mặt chăn loang lổ máu. Phải đến lúc thấy ga trải giường dưới thân Dư Giản cũng đã ướt đẫm, hắn mới nhận ra đó là máu chảy ra từ đâu.

Ký ức mơ hồ của đêm qua dần hiện về hắn rời khỏi quán bar, về đến nhà thì bắt gặp Dư Giản đang đứng đợi trước cửa.

Khi biết Dư Giản đang làm thư ký cho người khác, hắn đã nghĩ thầm, loại người như vậy chắc cũng chẳng khác gì những kẻ bán thân đổi lấy tài nguyên. Cho nên giờ là đang dùng thân thể đổi lấy hắn luôn sao?

Hắn biết mình không nên chạm vào Dư Giản. Nhưng không hiểu sao, khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, trong lòng lại dâng lên cảm giác không đến nỗi tệ. Dù bản thân chưa bao giờ là người ham mê tình dục, có lẽ là do Dư Giản thật sự biết cách khiến đàn ông rung động.

Cảm thấy bực bội, hắn đẩy Dư Giản một cái. Lúc này Dư Giản mới mơ màng tỉnh dậy. Mất máu quá nhiều khiến mặt cậu trắng bệch như tờ giấy. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng âm trầm của Hàn Kham, cậu liền hiểu rõ tình hình hiện tại.

Hàn Kham rút ra một tấm thẻ ngân hàng, ném xuống trước mặt hắn:
“Đây là thứ cậu muốn mà, đúng không?”

Dư Giản không nghe rõ lắm, ngơ ngác đưa tay nhận lấy.

Hàn Kham cười lạnh:
“Nếu đã đạt được mục đích, thì đừng có ở lại đây làm chướng mắt tôi nữa.”

Cậu vẫn còn choáng váng, tai ù đi, chẳng nghe rõ Hàn Kham đang nói gì. Chỉ cảm nhận được thái độ của đối phương là muốn đuổi cậu đi. Dư Giản cố gắng lảo đảo chống người ngồi dậy, nhưng mới gượng được một chút, cả thân thể lại đổ ập xuống.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play