Tác giả: Tây Đích Nhất Qua

Hắn tưởng mình có thể bình thản chấp nhận, nhưng đến khoảnh khắc này rồi mới biết, thực ra hắn chẳng hề rộng lượng như bản thân vẫn nghĩ. Nếu như hắn gặp được Sầm Lễ sớm hơn vài năm, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng giờ thì muộn rồi, người khác đã nhanh chân hơn hắn một bước.

Sau khi tham dự hôn lễ của Kiều Nguyên, việc đầu tiên hắn làm là đến quán bar.
Trong đầu vẫn còn văng vẳng hình ảnh buổi lễ hai người họ đứng giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, trao nhau chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út. Ninh Tu Viễn cúi xuống hôn nhẹ lên trán Kiều Nguyên, mà người kia lại không hề tránh né.

Hắn biết rõ, dù vẻ ngoài Kiều Nguyên có lạnh nhạt đến đâu, nhưng trong lòng y đã chấp nhận Ninh Tu Viễn.

Ngực hắn như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, kẻ vốn luôn trầm ổn như hắn, nay trên mặt lại hiện rõ sự bức bối lạ thường. Có người thấy hắn một mình, liền mon men lại bắt chuyện, nhưng nói đến mười câu cũng chẳng thấy hắn đáp lại câu nào. Người kia cũng biết khó thành, nhưng vẫn lưu luyến chưa chịu bỏ đi.

Rốt cuộc, ở quán bar, hắn lại vô tình chạm mặt một người trông có vẻ ngốc nghếch. Ngón tay người kia đặt trên ly rượu, thoáng nhìn xuống đã thấy cổ tay đeo chiếc đồng hồ nam dòng Vacheron Constantin Quai de l’Île, trị giá cả mấy chục vạn. Chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ biết, thân phận của người đó không hề đơn giản.

Hàn Kham ngẩng đầu, giọng trầm khàn: “Rót rượu.”

Vừa rồi dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt của Hàn Kham lẫn trong bóng tối khiến người kia thoáng rùng mình. Hắn bưng ly rượu lên, cũng không dám tiến lại gần thêm.

Hàn Kham rất hiếm khi uống say, chỉ là đầu có hơi choáng váng nên mới gọi tài xế đến lái xe giúp.

Trời đã về khuya.
Hàn Kham lim dim mắt, ý thức mơ hồ, không kiềm được mà để tâm trí trôi dạt. Ngoài cửa xe, ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua, cả thành phố như chìm vào tĩnh lặng. Đúng như lời Ninh Tu Viễn từng nói nhiều năm qua, bên cạnh hắn thật sự chẳng có ai quá mức thân thiết.

Hắn không thiết tha gì với gia đình, với phụ nữ cũng không mấy hứng thú. Ngoại trừ Kiều Nguyên, hắn chưa từng thực sự để tâm đến ai khác.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nở một nụ cười tự giễu. Hắn lấy điện thoại ra, lặp đi lặp lại xem tin nhắn Kiều Nguyên từng gửi, cùng với những tấm ảnh chụp chung của hai người.

Có một lần, Kiều Nguyên đưa mẹ đến bệnh viện thăm khám. Hôm đó đúng dịp Tết Âm lịch, đúng lúc đồng hồ điểm 0 giờ, pháo hoa rực rỡ bừng sáng bên ngoài khung cửa sổ. Khi ấy, hắn và Kiều Nguyên đứng bên nhau, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một y tá đi ngang đã tiện tay chụp cho hai người mấy tấm ảnh chung.

Những bức ảnh đó đến giờ vẫn được hắn giữ gìn cẩn thận trong điện thoại.

Hắn hiểu rất rõ suy nghĩ của Kiều Nguyên. Sau này, Kiều Nguyên cảm thấy việc mang thai con của Ninh Tu Viễn mà vẫn ở bên hắn là điều bất công, là một loại tổn thương vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Hắn trách mình không chăm sóc Kiều Nguyên thật tốt, nên mới để cho Ninh Tu Viễn có cơ hội chen chân vào.

Nhưng thực ra, chính việc Kiều Nguyên từ chối hắn mới là điều bất công nhất.

Chiếc xe dừng lại trong gara. Hàn Kham trả tiền, ngồi yên trong xe một lúc lâu, rồi đưa tay day nhẹ hai bên huyệt thái dương. Đợi đến khi cảm xúc dường như bình ổn lại đôi chút, hắn mới đẩy cửa xe bước ra, chậm rãi trở về nhà.

Vừa đi đến trước cửa, hắn bất ngờ thấy một bóng người nhỏ gầy đang ngồi thu mình bên bậc thềm.

“Cậu đến đây làm gì?” giọng Hàn Kham mang theo chút lạnh lùng, nhưng rõ ràng ẩn giấu nhiều tầng ý vị.

Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ hành lang, Dư Giản mới ngẩng đầu lên một cách chậm rãi. Trong tay cậu cầm một chiếc hộp quà, được gói ghém rất chỉn chu là do chính tay cậu tỉ mỉ chuẩn bị. Dọc đường đến đây, cậu vẫn ôm chặt chiếc hộp vào lòng, như thể sợ bị ai đó giật mất.

Thấy Hàn Kham đang tiến lại gần, Dư Giản khẽ khàng đưa hộp quà ra khỏi ngực, trên mặt hộp còn vương chút hơi ấm cơ thể hắn.

“…Tôi định chờ sáng rồi mới mang tới, nhưng chợt nhớ trước kia anh từng nói… nên thôi, bỏ phần xưng hô đi… Đây là quà của anh. Tôi sợ ngày mai không gặp được anh, nên muốn đem tới sớm.”

Sinh nhật của Hàn Kham rơi vào ngày ngay sau lễ Thất Tịch. Dư Giản luôn nhớ rõ ràng ngày đó. Từ lúc biết được ngày sinh của Hàn Kham, năm nào cậu cũng chuẩn bị quà, chưa từng quên lần nào. Chỉ là, phần lớn những món quà ấy đều do chính tay cậu lặng lẽ nhặt lại, sau đó lau sạch, cất kỹ vào tủ đồ của mình.

Tất cả những gì liên quan đến Hàn Kham, cậu đều cất vào một chiếc rương chuyên dụng chỉ dùng để chứa kỷ niệm về người ấy. Suốt bao nhiêu năm trôi qua, thứ được chất chứa nhiều nhất trong rương đó… lại chính là những món quà mà cậu từng tặng cho Hàn Kham.

Ngày mai là thứ Bảy. Dư Giản không dám chắc Hàn Kham sẽ đi đâu. Cậu cũng không có can đảm gọi điện hỏi, đành chỉ biết đến trước cửa nhà Hàn Kham ngồi đợi, ôm một tia hy vọng mong manh.

Hàn Kham nhíu mày, hôm nay tâm trạng vốn đã không tốt, giờ lại về nhà đụng ngay Dư Giản. Không chút khách khí, hắn giật lấy hộp quà trong tay đối phương, mạnh tay mở ra với vẻ sốt ruột và thiếu kiên nhẫn đến cực độ.

Hộp quà bị mở thô bạo, rơi xuống theo lực tay, nắp hộp bung ra, món quà bên trong cũng rơi theo.

Đó là một con thú nhỏ bằng len màu nâu, do chính tay Dư Giản đan. Nhỏ nhắn thôi, nhưng cậu đã tốn không ít thời gian mới hoàn thành được. Có lẽ là bởi vì một lần tình cờ nhìn thấy Hàn Kham cùng người khác chọn đồ chơi len ngoài trung tâm thương mại, nên cậu mới lén học đan, chỉ mong có một món quà khiến anh vui.

Dù người kia luôn tỏ ra chán ghét cậu, nhưng cậu vẫn âm thầm hy vọng hy vọng mình có thể làm ra thứ gì đó khiến anh ấy thích.

Hàn Kham nhìn thấy cậu mím chặt môi, khuôn mặt trắng bệch, liền lạnh lùng lên tiếng:

“Cầm đồ của cậu đi. Đừng để nó chướng mắt tôi.”

Từ sau giờ tan sở, Dư Giản chẳng dám chậm trễ dù chỉ một chút, liền chạy thẳng đến trước cửa nhà Hàn Kham. Cậu sợ nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời điểm Hàn Kham về. Cậu ngồi chờ thật lâu, đến mức hai chân tê rần vì lạnh và mỏi. Chỉ mong có thể tận tay đưa món quà cho người đàn ông ấy. Trong lòng còn ôm một hy vọng xa xỉ hy vọng từ trên gương mặt lạnh lùng ấy có thể nhìn thấy một tia ấm áp.

Cậu đã từng nghe rất nhiều người nói:
“Nếu bạn tặng một món quà cho ai đó, thì người ấy sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Chỉ tiếc… lời đó không đúng với Hàn Kham.

Dư Giản cụp mắt xuống, động tác chậm rãi cúi người nhặt lại chiếc hộp quà rơi trên mặt đất. Vì ngồi xổm quá lâu nên chân cậu đã tê cứng, vừa mới cử động đã lảo đảo ngã xuống. Bên trong chiếc hộp, con thú nhồi bông bằng len bị rơi ra, một bên mắt đã không biết rơi đi đâu mất.

“Ngày mai… là sinh nhật anh.” Giọng Dư Giản nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, ánh mắt vô thức ngập tràn nước. Cậu biết Hàn Kham không thích thấy cậu yếu đuối như vậy, nên cố vươn tay lên, muốn lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Cậu cũng không muốn tỏ ra đáng thương… chỉ là bản tính hắn vốn đã như vậy.

Từ nhỏ, cậu sống trong một thế giới được bảo bọc đến nghẹt thở, không gió, không sóng. Nếu không có lớp lồng bảo vệ đó, e rằng cậu đã chẳng thể yên ổn sống đến hôm nay.

Giọng Dư Giản đứt quãng, nghèn nghẹn:

“Hiện giờ tôi có một công việc… cấp trên còn ứng trước một phần lương. Tôi đã đưa hết cho bệnh viện rồi, nên giờ trên người gần như chẳng còn đồng nào.”

“Công ty có cung cấp bữa trưa và tối, nên tôi thường bỏ bữa sáng để tiết kiệm. Trước kia, thuốc tôi uống đều là mẹ lấy từ bệnh viện về. Giờ không còn thuốc, tôi cũng chẳng có tiền mua thêm…”

“…Anh có thể nhận món quà này không? Tôi… tôi có công việc rồi, có thể tự kiếm tiền.”

Hàn Kham cười lạnh, hỏi ngược lại một câu: “Công việc gì?”

“Làm… làm thư ký.” Dư Giản ngập ngừng trả lời.

Chỉ với một câu nói đó, khóe môi Hàn Kham càng cong lên lạnh lẽo. Một kẻ như Dư Giản… thì làm gì có tư cách làm thư ký? Nghe mà buồn cười. Rõ ràng chỉ là ban ngày lăn lộn trong công ty để lấp đầy sự cô đơn, rồi buổi tối lại dâng mình lên giường kẻ khác mà thôi.

Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, Hàn Kham càng không thể chịu nổi bộ dạng đáng thương giả vờ thuần khiết này của Dư Giản. Đã bán thân thì thôi đi, còn bày ra vẻ thanh cao làm gì.

Đúng là “mẹ nào, con nấy.”

Mang theo men say, Hàn Kham túm lấy cổ tay Dư Giản kéo về phía mình, cúi người xuống nói bằng giọng mỉa mai:

“Cho nên… không chịu nổi cô đơn, lại tìm đến tôi?”

Dư Giản sợ hãi khẽ lắc đầu.

Cậu gần như chưa từng thấy Hàn Kham trông như thế này bao giờ. Trong ký ức của cậu, người đàn ông ấy lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest thẳng thớm, kể cả khi giảng dạy ở trường đại học cũng luôn ăn mặc chỉn chu, trên mặt mang nụ cười khách sáo với người ngoài. Chỉ riêng với cậu… chưa từng thấy anh như thế này.

Bây giờ, Hàn Kham toàn thân nồng nặc mùi rượu, cà vạt lỏng lẻo, vài chiếc cúc áo sơ mi đã bung ra trong lúc trở về nhà, lộ ra xương quai xanh sắc nét, dáng vẻ ấy... khiến người ta không khỏi cảm thấy một tia nguy hiểm và xa lạ.

Như thể cồn đã khiến não bộ tê dại trong chốc lát, Hàn Kham bất ngờ vươn tay ôm chầm lấy Dư Giản, kéo cậu sát vào lòng.

Dư Giản theo bản năng hơi nghiêng người tránh đi.

Hàn Kham cười nhạt, giọng nói trầm thấp pha chút châm chọc:
“Bao nhiêu lần tìm đến tôi như vậy… thứ cậu muốn, chẳng phải chính là cái này sao?”

Dư Giản khựng lại, nhất thời ngừng mọi động tác.
Cậu không hiểu rõ lời của Hàn Kham có ý gì.

Từ nhỏ, khả năng lý giải của cậu đã kém hơn người khác. Cũng vì thế mà lúc đi học, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học hành, nhưng đến kỳ thi vẫn luôn không theo kịp những người chỉ học trước vài ngày.
Cậu cũng không giỏi đọc hiểu ánh mắt và tâm tư người khác. Trước đây, bị người ta cười nhạo là cả ngày chỉ biết ru rú trong phòng học, chẳng giao lưu với ai, giống như một cô gái nhỏ. Cậu lại ngây ngô tưởng rằng người ta thật lòng muốn nói chuyện với mình, còn cẩn thận đi giải thích là do bác sĩ dặn cậu không được vận động quá mạnh, nên mới luôn ngồi yên một chỗ.

Món quà mà cậu đã tỉ mỉ chuẩn bị bị Hàn Kham ném ra ngoài cửa… đến cuối cùng, cũng chẳng còn ai bận tâm.

Hơi thở nồng mùi cồn phả lên cổ, làn khí nóng ẩm pha mùi rượu vương bên tai khiến Dư Giản bất giác rùng mình.

Trong phòng khách không bật đèn, bóng tối dày đặc bao phủ khắp không gian, khiến tầm mắt như bị nuốt chửng. Cả người Dư Giản căng cứng, sống lưng thẳng đơ, bàn tay siết chặt lấy vạt áo trước bụng như bấu víu vào chút bình tĩnh mong manh còn sót lại.

Cậu sợ.

Không phải là nỗi sợ vô cớ, mà là sự sợ hãi khi đứng trước một người mà bản thân vừa khát khao đến gần, vừa không dám tiến lại. Cậu từng hy vọng có một ngày, anh trai sẽ nhìn mình như một người bình thườn không lạnh lùng, không né tránh, không nặng lời chỉ một lần thôi, nở một nụ cười ấm áp với cậu.

Nhưng chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra.

“...Ca…” Dư Giản khẽ gọi, giọng run lên như tiếng gió lọt qua khe cửa.

“Im lặng.” Hàn Kham gắt khẽ.

Chỉ một câu nói, Dư Giản lập tức ngậm miệng. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, không dám chống lại, cũng không còn hy vọng gì thêm.

Hàn Kham lạnh giọng ra lệnh. Nghe thấy anh nói, Dư Giản cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không dám phản kháng nửa lời.

Lần trước xảy ra chuyện ở khu phố Tây, sau đó cậu đã muốn đến công ty tìm Hàn Kham để giải thích rõ mọi chuyện. Nhưng lần nào đến nơi, cậu cũng bị bảo vệ chặn lại ngay từ tầng trệt bởi Hàn Kham đã đích thân căn dặn, không cho phép ai để Dư Giản bước chân vào trong công ty. Nếu để cậu xuất hiện, người chịu trách nhiệm sẽ bị coi là thất trách.

Bốn bề chìm trong bóng tối dày đặc, Dư Giản gần như không nhìn rõ được gương mặt người đàn ông đang đứng trước mình. Trong đầu cậu, một hình ảnh chợt hiện về là cái ngày ở khu phố Tây năm đó.

Gã đàn ông béo phị đầy mùi dầu mỡ đã ép cậu sát vào bức tường lạnh ngắt, sau đó dùng dây trói chặt cổ tay cậu, bắt chéo ra sau lưng. Nỗi sợ hãi khi ấy đến giờ vẫn còn ám ảnh, như một vết sẹo không thể xóa nhòa trong tâm trí.

Biết rõ người trước mặt là Hàn Kham, vậy mà Dư Giản vẫn không thể kiềm chế được bản thân khẽ run lên. Hành động của Hàn Kham hoàn toàn không dịu dàng hơn người khác chút nào. Như thể anh chẳng muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cậu, Hàn Kham đưa tay che kín miệng cậu, chặn lại mọi thanh âm còn chưa kịp thốt ra.

Dư Giản có cảm giác như bản thân là một món đồ bị đặt lên thớt, không còn đường lui. Cậu bị Hàn Kham ép quay mặt về phía bức tường lạnh lẽo, má trái gần như dán sát vào mặt tường, hơi lạnh xuyên qua da thịt khiến hắn giật mình.

Nỗi sợ hãi từ quá khứ ập về như sóng dữ, khiến cậu không thể phản ứng kịp. Trong khoảnh khắc hoảng loạn ấy, cậu chỉ có thể cứng người, không biết phải làm gì, càng không biết mình nên nói gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play