“Ngồi thiền, trước tiên học dẫn khí nhập thể.” Hắn phân phó.

Bạch Vãn Sương lập tức nhập tĩnh, làm theo từng bước như lời chỉ dẫn.

“Hạ khí xuống đan điền, gạt bỏ tạp niệm, dùng linh căn cảm nhận linh lực thiên địa.” Tả Thính Hàn đối với nàng cũng không kỳ vọng quá cao, dự định chỉ trong vòng một canh giờ. Linh căn thuần khiết vốn dĩ cao hơn phàm nhân cả về tâm cảnh lẫn ngộ tính, nếu đến dẫn khí nhập thể thôi mà cũng phải hao phí thời gian quá lâu, thì cái linh căn này đặt trên thân nàng chẳng khác nào uổng phí.

Cảm nhận…?

Bạch Vãn Sương dường như thấy được rất nhiều điểm sáng màu trắng. Rõ ràng nàng vẫn nhắm mắt, sao lại nhìn thấy được gì đó?

Nàng còn đang nghi hoặc, theo bản năng khẽ nghiêng đầu.

Tả Thính Hàn thấy nàng động đậy, tưởng rằng nàng tâm cảnh chưa ổn, nhưng giây kế tiếp lại bắt gặp từng dòng linh quang trắng muốt rõ ràng đang phiêu phiêu nhập vào cơ thể nàng.

Không tệ.

Tả Thính Hàn không nói gì, nhưng lại một lần nữa nghe thấy thanh âm mơ hồ kia vang lên:

「Woa! Ký chủ giỏi quá đi!」

Hắn vẫn chẳng nghe rõ đối phương đang nói gì, không khỏi bắt đầu suy nghĩ: Chẳng lẽ trong thể nội nàng đang tồn tại mảnh linh hồn nào đó của đại năng tiền bối?

Bạch Vãn Sương hoàn toàn phớt lờ cái hệ thống phiền phức kia, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được những quang điểm kia đang dịu dàng hỗ trợ nàng khai thông kinh mạch.

Luyện Khí tầng một, tầng hai…

Điều này khiến Tả Thính Hàn có chút kinh ngạc, chứ chẳng phải chưa từng thấy tốc độ như vậy, chỉ là không ngờ nàng lại có ngộ tính cao đến thế. Ban đầu hắn vốn định chờ nàng dẫn khí nhập thể xong sẽ cho nàng dùng một viên đan dược, giúp nàng làm quen với hệ thống kinh mạch trong cơ thể.

“Dừng lại.” Đến tầng mười Luyện Khí, hắn ra hiệu ngừng.

Bạch Vãn Sương mơ màng mở mắt, thoải mái đến mức suýt chút nữa thì ngủ quên.

“Chưa vội Trúc Cơ, hãy luyện thành bí pháp ta giao trước đã. Trừ bộ thể thuật kia ra, ít nhất phải nắm vững một trong hai bản còn lại.” Tả Thính Hàn hiểu rõ tầm quan trọng của căn cơ, cho dù nàng có tư chất, cũng phải đi từng bước vững chắc.

Hệ thống lại lắm lời:「Nhanh lên nào, ngươi không thấy người ta quan tâm ngươi lắm sao!」

「Im đi đồ hệ thống ngốc! Ngươi thì hiểu gì!」

“Vâng, thưa sư tôn.” Bạch Vãn Sương thật ra có hơi sợ hắn, dù dung mạo tuấn mỹ, song gương mặt kia lại lạnh lùng sát khí, nàng vẫn thích kiểu ôn hòa quân tử hơn.

Nàng vừa đứng dậy, vì đã quen mặc bộ vải thô rách nát không vừa người, tay áo thì dài ngắn không đều, liền giẫm trúng vạt áo trước.

“Bịch” một tiếng, đầu gối nàng nện mạnh xuống sàn, ngã một cú nặng nề.

Đau quá… hu hu hu…

Chỉ là Bạch Vãn Sương không dám để lộ, sợ bị hắn ghét bỏ là hậu đậu, vội vàng xin lỗi liên tiếp rồi tự mình đứng dậy.

Một làn hương nhàn nhạt thoảng qua, cánh tay được nâng lên. Bạch Vãn Sương ngửi thấy mùi hương có phần quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu, trong mắt đã rưng rưng, chỉ là vẫn cố kìm nén không thốt thành lời.

“Không quen sao?” Tả Thính Hàn hỏi.

“Không, không phải không quen, chỉ là không cẩn thận mà thôi…” Đừng đuổi ta đi… Nàng cố nặn ra một nụ cười, muốn thể hiện mình hoàn toàn ổn.

「Muốn khóc thì cứ khóc đi, bổn thống còn thấy xót thay cho ngươi. Tấm sàn này là gỗ cứng loại thượng, so với đá xanh còn chắc hơn, nghe thôi đã thấy đau rồi.」Hệ thống nghe mà cũng phải nhăn mặt. Đau, đau đến ê răng!

Nghe thấy rồi.

Tả Thính Hàn khẽ khựng lại, nhìn tay mình đang đỡ lấy nàng. Chẳng lẽ chỉ khi chạm vào nàng mới nghe thấy giọng nói kia?

Bạch Vãn Sương bị ấn ngồi xuống ghế, nhận được một lọ thuốc mỡ.

“Bôi thuốc đi, khỏe lại sẽ để tiên hạc đưa ngươi về.” Tả Thính Hàn nói xong liền rời khỏi, một chiếc đầu hạc cũng thò vào trong cửa, rồi hắn biến mất.

Bổn Thùng? Đó là kẻ nào?

editor: (Ở đây 本统 = bổn thống: ý chỉ hệ thống nhưng n9 không biết hệ thống là cái gì nên cứ nghĩ là 本桶 = Bổn Thùng 🪣 桶 VS统có phát âm giống nhau = tǒng  )

Tả Thính Hàn đi đến Tàng Thư Các, bắt đầu tra cứu.

Sau khi hắn rời đi, Bạch Vãn Sương mới dám động đậy. Nàng vén ống quần lên xem thử, cả hai đầu gối đều bầm tím xanh tím, thảm không nỡ nhìn, không nhịn được hít mũi một cái.

Đồ của tu sĩ đúng là cứng thật, đụng một cái mà chẳng khác nào có kẻ dùng thiết côn đập thẳng vào chân nàng vậy.

Hệ thống tặc lưỡi cảm khái:「Ngươi cũng lì lắm. Sáng bị đánh một chưởng, giờ lại quỳ thêm một cú. Đừng đến mai lại lăn đùng ra chết ở đầu núi đấy nhé.」

「Trước khi chết ta sẽ đập nát ngươi trước.」

Cả một đêm lật sách vẫn không tìm thấy từ nào tương tự.

Lão các thủ ở Tàng Thư Các thấy hắn đã đọc hết chồng sách thì cười hiền: “Chân quân đang vì đồ đệ mới thu mà bận tâm sao?”

Gộp lại cũng chẳng sai.

Tả Thính Hàn khẽ gật đầu.

Lão các thủ cảm khái: “Tính cách ngươi xưa nay độc lai độc vãng, có một đồ nhi bầu bạn cũng không tệ.”

Không hẳn là điều tốt.

Tả Thính Hàn hơi cúi người, cáo biệt rời đi.

“Ấy… Tiểu tử này, đi nhanh thật.” Lão các thủ còn chưa nói xong, người đã không thấy đâu, đành lắc đầu than một tiếng, cầm lấy chổi lông gà tiếp tục quét dọn.

Đến giờ Mão, Bạch Vãn Sương vốn định dùng hệ thống như chuông báo thức, ai ngờ không cần, vì tiên hạc ngoài cửa đã gõ cửa sổ, rồi chọc thẳng mỏ vào đầu nàng.

“Đau!”

Bị đánh thức, nàng đành nhận mệnh, nhìn mặt trời mới ló dạng ở chân trời, rồi theo tiên hạc đi đến nơi luyện thể thuật.

“Nặng quá…” Bạch Vãn Sương ôm một khối đá tròn, không dễ phát lực, mà cũng chẳng còn bao nhiêu sức, cảm giác chỉ cần ôm thêm chút nữa tay sẽ gãy mất.

Đầu gối mới đỡ đau, giờ lại sắp thương tích nữa sao?

「Linh lực! Dùng linh lực! Đây là thế giới tu tiên, chỉ dựa vào sức người thì được gì?」Hệ thống nhắc nhở.

Ờ ha.

Bạch Vãn Sương ôm lấy hòn đá, cố gắng trấn tâm, cảm thụ linh lực trong cơ thể, chợt thấy khối đá trong lòng nhẹ hẳn đi, chỉ một tay cũng nâng được.

Trời ạ…

Ngạc nhiên vì sức mạnh bản thân, nàng phấn khích không thôi, lại ôm thêm hai khối nữa rồi chạy quanh sân.

Tin tức Vân Thanh chân quân thu nhận đồ đệ lan truyền khắp trong ngoài tông môn. Ai ai cũng biết năm đó hắn từng từ chối bao nhiêu thiên tài, chỉ để bế quan tu luyện.

Có kẻ đoán đồ đệ ấy là con riêng của hắn, có người cho rằng ắt là thiên tư dị bẩm, lại có người nói Vân Thanh chân quân nay đổi ý, thu đồ đệ là điều tất nhiên.

Kẻ tung người hứng, lại càng nhiều kẻ kéo nhau tới Huyền Thiên tông dò xét hư thực.

Mạnh Văn Châu chỉ cười hì hì phát thiệp mời, mời họ đến tham gia đại điển thu đồ tháng sau.

“Nhấc cao lên.”

“Vung mạnh tay ra.”

“Thu tay nhớ hóa giải lực.”

Trên Lãnh U Phong, hai người được đồn đại là máu lạnh vô tình, một người dạy, một người dốc sức luyện tập.

“Sư đệ!”

Một giọng oang oang vang lên, khiến Bạch Vãn Sương giật nảy mình.

Tả Thính Hàn khẽ thở dài: “Nghỉ chút đi, đến gặp các vị sư bá của ngươi.”

Phía trước, một đoàn người mặc áo quần rực rỡ nhanh chóng đi tới.

Bạch Vãn Sương còn chưa kịp thở đã bị kéo lại, ngã vào một vòng tay mềm mại thơm ngát.

“Ây da, đây là đồ đệ ngươi à? Ngươi biết dạy nữ đồ đệ không đó? Hay là để nàng theo ta làm âm tu đi.” Diệp Đạm Thu lôi nàng sang, vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu, đôi mắt sáng ngời đã thích thú vô cùng.

“Đúng vậy!” Nhị trưởng lão Trần Lâm Chi thân hình như gấu, giọng như chuông đồng, vừa mở miệng là tai ai cũng ong ong.

Tả Thính Hàn chẳng đáp, Bạch Vãn Sương chỉ còn biết cười gượng: “Là ta chủ động bái nhập môn hạ sư tôn.”

“Ngươi cũng thật là hồ đồ.” Diệp Đạm Thu khẽ điểm ngón tay vào chóp mũi nàng, thấy nàng ngượng chín cả mặt mới chịu buông tay, còn mỉm cười nhìn nàng một cái.

「Xinh quá đi mất……」Bạch Vãn Sương xoa xoa gò má nóng rực. Đúng là đại mỹ nhân rực rỡ.

「Lau nước miếng đi được không?」Hệ thống chịu không nổi nữa.

“Nghe nói là linh căn thuần khiết? Sao không đến chỗ ta, ta cũng là thuần khiết linh căn.” Tiếng quạt mở ra, lộ ra gương mặt tuấn nhã, dưới cằm còn có một nốt chu sa nhỏ.

Bạch Vãn Sương gãi đầu: “Bởi vì… sư tôn đã cứu ta.”

Tống Thanh Sinh thở dài: “Ai… Vậy là không có duyên rồi.”

“Tiếc là là băng linh căn, nếu là mộc linh căn thì đã theo ta làm đan tu.” Một thiếu nữ áo xanh cười duyên nói.

Bạch Vãn Sương nhìn nàng, nom còn trẻ lắm, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Thiếu nữ áo xanh cười khẽ: “Sao? Động tâm rồi? Muốn theo ta luyện đan không?”

“Làm đan tu với ngươi chẳng phải trò đùa sao? Vậy còn không bằng đi theo tiểu sư đệ.” Diệp Đạm Thu khoác vai Lưu Khanh, cười nói.

Tả Thính Hàn sắc mặt không đổi nhìn đám người náo nhiệt. Ồn quá.

“Tiểu sư đệ cuối cùng cũng định vực dậy Lãnh U Phong rồi sao?” Tống Thanh Sinh hỏi.

Ai nấy đều nhìn sang, đều muốn biết liệu việc thu nhận một đệ tử này có phải khởi đầu cho việc thu đồ liên tục hay không.

Tả Thính Hàn nhíu mày: “Ồn ào.”

Vậy tức là chưa có ý định.

Diệp Đạm Thu xoa đầu Bạch Vãn Sương: “Về sau nếu thấy buồn thì cứ đến Linh Tiên Phong chơi với các muội, đừng suốt ngày theo sư phụ, kẻo cũng biến thành cục băng nhỏ.”

Làm ầm lên một hồi, các vị trưởng lão cũng dần rút lui. Bạch Vãn Sương còn đang ngoái đầu nhìn, liền nghe thấy một câu lạnh lùng.

“Tiếp tục.”

Mãi đến khi ngâm mình trong hồ nước ấm buổi tối, nàng mới thấy được chút thư giãn.

「Woa, ngươi giỏi thật đó… để ta chụp vài tấm nào.」

「…Đừng làm phiền, hệ thống chết tiệt.」

「Ta là đang lưu giữ kỷ niệm giúp ngươi đấy.」

Những lời đối thoại như vậy, đều là do Tả Thính Hàn nghe được khi hướng dẫn đồ đệ luyện công. Rất nhiều từ ngữ hắn không hiểu, trong cổ thư cũng không ghi chép.

Có lẽ cần phải từ từ quan sát.

Hai ngày sau, Bạch Vãn Sương Trúc Cơ, quá trình cũng không quá đặc biệt, chẳng đau chẳng ngứa, ngũ giác trở nên nhạy bén, khả năng điều khiển linh lực cũng càng thêm thuần thục.

「Ta nói này, ngươi thật định yên ổn tu tiên luôn rồi à? Nhiệm vụ thì thế nào hả?」Hệ thống oán giận.

Bạch Vãn Sương cầm thanh sắt gỉ của mình luyện theo bí pháp:「…Ta thấy vậy cũng tốt mà.」

Hệ thống phát điên:「Ngươi biết không làm nhiệm vụ thì hậu quả là gì không?」

「Ờ… không thể quay về?」Bạch Vãn Sương thật ra cũng không hy vọng lắm vào việc quay về, nhiệm vụ này từ đầu đã vô lý, giờ nàng cũng đang sống, sống ở đâu thì có gì khác nhau?

「Là sư tôn tốt bụng của ngươi sẽ hủy diệt thế giới đấy!」

“Sư tôn?” Bên ngoài điện, một cái đầu thò vào, trên mặt là nụ cười lấy lòng.

“Có chuyện gì?” Tả Thính Hàn nhìn sang, Bạch Vãn Sương lập tức rụt rè chạy tới, khẩn trương hỏi: “Đồ nhi… có thể hỏi người một chuyện không ạ?”

“Hỏi đi.”

“Chính là… về thế giới này, về con người, yêu, ma và tu sĩ… người nghĩ sao ạ?” Những ngày qua tiếp xúc, nàng cảm thấy dù hắn không thích giao tiếp, nhưng đạo tâm của hắn vẫn cực kỳ kiên định. Làm sao có thể chỉ vì không giành được nữ chủ mà muốn hủy diệt cả thế giới?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play