“Hệ thống... ngươi tốt nhất hãy chắc chắn rằng ta sẽ được cứu, ta cảm thấy mình sắp bị vây đánh rồi...”

“Lùi hết lại! Không được... không được tiến thêm bước nào!”

Trước một bức tượng đá phủ đầy rêu xanh, thiếu nữ vận áo vải thô cũ kỹ, áo quần không vừa người, tóc tai rối bời, trên thân còn có vài chỗ rách do bị ngã.

Nàng nắm chặt một thanh đoạn đao nhặt được, dù thân thể run rẩy không ngừng, vẻ yếu ớt cùng sợ hãi dễ dàng bị đối phương nhìn thấu.

Đối diện là một đám đệ tử mặc đạo bào trắng tím, họ chẳng buồn để tâm nàng đang đứng chắn trước bức tượng, dù sao nàng cũng chỉ là một phàm nhân, đối phó chẳng qua chỉ cần kết một thủ quyết đơn giản.

“Ta nói này, ngươi đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ vì cái tượng nát này sao? Chạy một chuyến đến đây lại lấm lem đầy bùn đất, đúng là ngây thơ đến đáng cười ha ha ha...” Nam tử cầm đầu không chút che giấu ý cười nhạo.

Thiếu nữ siết chặt đoạn đao, ánh mắt kiên định, nhưng lời nói lại run rẩy: “Các ngươi muốn xây miếu, dựng nhà gì đó, đều không liên can đến ta... nhưng! Tuyệt đối không được phá hủy tượng của Vân Thanh chân quân! Trong ấy có pháp lực trấn giữ thành Nhàn Quân này!”

“Lời dối gạt trẻ con như vậy mà ngươi cũng tin sao? Nhớ kỹ đi, nay thành Nhàn Quân này đã là địa bàn của Thất Tinh tông bọn ta, về sau dẫu là yêu hay ma, cũng phải trông cậy vào bọn ta trừ khử. Tốt nhất đừng đối nghịch với bọn ta.” Người cầm đầu tiếp lời.

“Một chân quân đại đạo đã đắc đạo, ngươi cho là hắn sẽ rời khỏi tiên cư chỉ vì biết nơi này có nguy hiểm để cứu ngươi sao?” Một người khác bật cười, bỗng nhiên vung tay đánh ra một chưởng.

Một luồng chưởng phong mạnh mẽ đánh thiếu nữ bay xa mấy trượng, đập vào thân cây rồi ngã lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu, mắt hoa tai ù.

Thì ra không cần bị vây đánh, chỉ một chưởng cũng đủ khiến nàng như cá chết nằm bờ...

Nam tử cầm đầu nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy? Xuống tay quá nặng rồi! Nàng chỉ là một phàm nhân.”

“Ngươi chẳng phải vừa nói sao, nàng chỉ là phàm nhân.” Kẻ ra tay nhún vai chẳng thèm để tâm. Với tu sĩ mà nói, phàm nhân sống chết đều do họ định đoạt, tùy tiện một yêu ma cũng có thể lấy mạng họ.

Sư huynh kia bước đến bắt mạch, vẫn còn hơi thở, chỉ là ngất đi rồi.

Hắn sờ túi bên hông, hôm nay không mang theo bình đan dược, liền quay sang các đồng môn: “Ai trong các ngươi mang theo đan dược?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.

Ngay khi vị sư huynh định nói gì đó, kẻ vừa ra tay lại rút ra bản mệnh phi kiếm, chém xuống bức tượng đá kia, rồi lạnh lùng nói: “Đan dược đều là định ngạch hoặc phần thưởng nhiệm vụ mỗi tháng, đến ta còn không đủ dùng, đem cho phàm nhân thì quá lãng phí rồi.”

“Biết là sư huynh có lòng tốt, nhưng chuyện này thật sự không cần thiết.” Một người khác phụ họa.

“... Phải đó sư huynh, không phải ta không giúp, tháng rồi ta chỉ nhận được hai viên trị thương đan.” Một nữ đệ tử khẽ nói.

Vị sư huynh im lặng. Tiểu môn tiểu phái vốn đã thiếu thốn tài nguyên, những gì phân cho đệ tử càng ít ỏi, ngay cả trong đồng môn cũng là tranh đấu.

“... Đã gây thương tổn người ta, thì cũng nên bồi thường một chút, nhìn nàng thế kia, e rằng chẳng có lấy đồng nào, thân thể yếu ớt như vậy, trúng một chưởng là chờ chết rồi.” Hắn thở dài, lấy từ túi bên hông vài vật phẩm đáng giá đặt bên cạnh nàng.

Người ra tay lườm sang, muốn lặng lẽ tránh đi, lại bị sư huynh trừng mắt, trong lòng tức giận, lời nói cũng mang gai nhọn: “Ta cũng sinh ra trong nhà nghèo khó, vào tông môn rồi lại càng chẳng khá hơn, nào có như sư huynh, gia thế vẫn luôn chống lưng.”

Lời vừa dứt, cả đám người đều im bặt, chỉ còn tiếng gió thổi lá rơi và chim kêu vọng lại.

Sư huynh kia giận dữ: “Ngươi dù khốn khổ, nhưng y phục có tông môn cung cấp, trời mưa không dầm, trời lạnh không rét, còn nàng thì sao? Mùa đông đến nơi, thân chỉ có một chiếc áo vải rách nát!”

Người sư đệ há miệng muốn phản bác, chợt phía chân trời vang lên một tiếng sấm chấn động.

“Trời sắp mưa rồi?” Có người nghi hoặc.

Sư huynh ngẩng đầu nhìn đám mây đen dị thường nơi chân trời, đồng tử co rút: “... Ngu ngốc! Là cao nhân!”

“Đánh.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, chưa kịp nghe rõ, một đạo thiên lôi như rồng giận dữ xé trời đánh xuống. Mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh gục trong hố lôi, phun máu không ngừng, có kẻ trực tiếp bất tỉnh.

Chỉ còn vị sư huynh kia là bình an vô sự, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khẩu tụ thiên lôi... đây là năng lực mà chỉ chân quân mới có được!

Không dám chần chừ, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến chân quân!”

Người từ chân trời giáng hạ, y bào tuyết trắng, ngọc quan lạnh lẽo, phong thái như thần tiên, trên người không mang trang sức gì nhưng lại tỏa ra khí tức thanh cao lạnh lẽo.

“Tu sĩ, đạo là vì muôn dân. Kẻ vô dân trong mắt, không xứng tu đạo.” Hắn khẽ nhấc tay, người đã ra tay đánh thiếu nữ liền như cá chết co giật một cái, rồi hoàn toàn ngất lịm.

... Phế tu rồi?

Vị sư huynh đang quỳ rùng mình, chỉ nhấc tay thôi đã khiến người ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“Các ngươi lấy danh nghĩa bảo hộ chúng sinh, bản quân không trách việc phá tượng, nhưng nếu khinh thường sinh linh, bản quân tất sẽ ra tay.”

Nam tử ấy thân hình tuấn dật, uy áp cường đại khiến người ta từ trong tâm khảm sinh ra sợ hãi.

“Vâng! Tông môn lấy bảo hộ thiên hạ làm tôn chỉ!” Vị sư huynh cúi đầu đáp vội, được cho phép, liền lập tức rời đi gọi người trong tông đến đưa đồng môn bị thương trở về.

Hiện trường chỉ còn lại một đám “cá chết”, cộng thêm một “nửa sống nửa chết” là nàng.

Tả Thính Hàn giơ tay, dùng pháp lực nâng thiếu nữ lên, lấy ra một viên đan dược tỏa hương nồng đậm, truyền vào người nàng.

Dược lực rõ rệt, cộng thêm nàng cũng chưa hôn mê hoàn toàn, chẳng bao lâu liền ho khan mở mắt.

Đến... đến thật “đúng lúc”... vừa bị đánh xong...

“Ngươi có nguyện ý theo ta nhập môn Huyền Thiên tông không?”

Những bức tượng do Tả Thính Hàn đặt khắp nơi vốn không phải chỉ để trang trí, bên trong thật sự có trận pháp, giúp hắn có thể quan sát tình hình xung quanh.

Ban đầu là để giám sát động tĩnh của yêu tộc thời loạn, hiện nay tuy đã thái bình, trận pháp trong phần lớn tượng đều đã mất linh lực.

Vừa trở về Huyền Thiên tông, hắn thuận đường ghé qua nơi này, cảm ứng được dị động, liền lập tức đến cứu viện.

“Tiên quân, ta... ta có một thỉnh cầu!” Thiếu nữ giơ tay, mong được thả xuống trước.

Tả Thính Hàn đặt nàng xuống, liền thấy nàng cẩn thận nhặt mấy vật phẩm đáng giá mà kẻ kia để lại, siết chặt trong tay.

“Ta muốn về nhà một chuyến, đem những thứ này cho nương ta.” Nàng có phần lo lắng, ánh mắt chớp chớp đầy bất an.

Nếu muốn nhập môn tu hành, lẽ ra nên đoạn tuyệt trần duyên ngay lập tức mới phải.

Tả Thính Hàn nhìn nàng một cái: “Ừ.”

“Đợi ta một chút thôi, đa tạ tiên quân!” Nàng vui mừng cúi thật sâu, nhưng lại động vào vết thương, đau đến hít ngược một hơi.

Cứ thế khập khiễng bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play