Úc Ninh nghe vậy không phủ nhận, tùy tay cầm một miếng ngọc như ý trên đĩa chỉ to bằng đốt ngón tay, hỏi: "Cái này thì sao?"
Quản sự không ngừng giật giật mí mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu gia, những thứ bày trên khay đều là để khách tiện tay mua chơi thôi ạ." Ý nói, mấy thứ này vừa không đáng giá bao nhiêu, lại chẳng có giá trị lịch sử gì, hơn nữa rất có khả năng là cố tình làm cũ, chuyên dùng để lừa người không hiểu biết.
"Không đáng giá à..." Úc Ninh hứng thú lật qua lật lại cái đồ vật tinh xảo trên tay, cậu thực sự thích miếng ngọc như ý nhỏ này, cũng không nói gì khác, chỉ là nhìn đẹp mắt thôi. Tiểu tư bên cạnh thấy cậu ưng ý món đồ, liền tiến lên nói: "Khách quan thật tinh mắt! Ngọc như ý này bao tương hoàn hảo, thông thấu tròn trịa, đây là hàng gia truyền đấy ạ! Nếu ngài muốn, ba mươi lượng bạc có thể mang đi!"
Trong giới đồ cổ, nguồn gốc không ngoài hai loại: truyền thế và minh khí. Cái gọi là "truyền thế" tức là món đồ đó vẫn luôn được lưu truyền qua tay người, hoặc là nhà sưu tầm tư nhân hoặc là Nhà Nước cất giữ, đời này qua đời khác truyền lại. Những thứ này phần lớn giá trị không nhỏ, bởi vì đồ vật một khi xuất hiện, trong quá trình qua tay người đương nhiên sẽ có đủ loại bất ngờ, đồ truyền thế bảo tồn hoàn hảo có thể nói là trong ngàn vạn cái chỉ có một. Còn "minh khí" tức là đồ tùy táng, bị kẻ trộm mộ đào lên, người đời kiêng kỵ, loại này khi bán tự nhiên không đáng giá bằng đồ truyền thế.
Quản sự khẽ hắng giọng, ra giá: "Nửa lượng."
Tiểu tư vừa nghe giá này, liền biết đây là người trong nghề, khổ sở nói: "Vị khách quan này, ngài ít nhất cũng cho tiểu điếm xin chút tiền trà bánh chứ ạ!"
"Chỉ nửa lượng... đủ tiền trà bánh rồi, để bên ngoài cùng lắm cũng chỉ được ba trăm văn." Quản sự nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play